Sau khi yến hội bắt đầu, hắn theo thường lệ khen ngợi công lao của mọi người, những chư hầu khác cũng nói cười hùa theo, thỉnh thoảng còn tâng bốc An Thôi.
Đương nhiên, trong lòng bọn họ có nghĩ như vậy hay không, chuyện này không quan trọng.
An Thôi nhìn phản ứng của mọi người trong bữa tiệc, cảm thấy vừa lòng, mối thù tích tụ nhiều năm cũng đã gần như biến mất hết khi bốn bộ tộc Nam Man bị diệt tộc. Nam Man không phải là tòa núi lớn nghẹn ứ ở trong lòng hắn sao? Bây giờ đã vứt được ngọn núi lớn này đi rồi, tất nhiên hắn vô cùng thoải mái!
Nghe thấy những tiếng nói cười hoan ca, ca tụng công đức bên tai, bàn tay đang nắm bình rượu của Dương Đào hơi hơi siết lại, ánh mắt hiện lên vẻ sắc bén.
Nhan Lâm và Dương Đào là bạn nối khố, tất nhiên anh ta biết rõ tính cách của Dương Đào, anh ta vội vàng bí mật tóm lấy tay áo của Dương Đào, ánh mắt tràn ngập vẻ không tán thành.
Dương Đào nghe lời bạn thân nhất, anh ta chỉ có thể nhịn rồi lại nhịn, dưới sự phẫn uất, anh ta buồn bực ngửa cổ lên uống một hơi hết sạch rượu trong bình.
Nhan Lâm thấy thế bèn thở phào nhẹ nhõm, ra ý bảo thị nữ rót đầy rượu vào bình cho Dương Đào, đối mặt với tình huống thế này, cứ trực tiếp quá chén là được rồi.
Không ngờ An Thôi lại chẳng có một chút ăn ý nào hết, hắn nhìn thấy Dương Đào cứ uống hết ly này đến ly khác, ngược lại còn cười nâng chén rượu lên lắc lắc, nói: “Tại đây, Thôi còn muốn kính Dương Công một chén rượu. Nếu không nhờ Dương Công có tố chất luyện binh, tác chiến anh dũng, chúng ta cũng không thể dễ dàng phá được Nam Man...”
Hắn vừa dứt lời, mưu sĩ Hoa Uyên bên cạnh cũng cười khẽ tâng bốc vài câu.
Nghe thấy Hoa Uyên lên tiếng, Dương Đào vừa rồi còn đang uống rượu giải sầu bỗng bùng nổ như pháo. Anh ta hừ lạnh một tiếng, mạnh mẽ cầm bình rượu bằng đồng thau vàng óng trong tay lên ném về phía Hoa Uyên, nếu không phải Hoa Uyên nghiêng đầu né theo bản năng, nhất định bình rượu kia sẽ đập trúng mặt anh ta.
Mọi người kinh ngạc sợ hãi trước biến cố này, những ca cơ đang nhảy múa uyển chuyển trong doanh cũng đều dừng lại, run rẩy sợ hãi.
Tiếng loảng xoảng vang lên, bình rượu rơi vào khoảng không, đập xuống mặt đất phát ra âm thanh rất lớn.
Hoa Uyên tránh được bình rượu, nhưng rượu trắng bên trong bình rượu lại không dễ tránh tới vậy, bị hắt thẳng vào người.
Dương Đào tức giận đứng dậy, cắn răng nói: “Cái thằng ranh con này, ngươi có tư cách gì mà nhắc tới gia phụ? Làm nhục sự anh minh của ông!”
Mọi người lại ngây ra, vừa rồi Hoa Uyên chưa nói gì không tốt về Dương Kiển mà, ngược lại còn ca ngợi Dương Kiển dạy con rất tốt, cha nào con nấy mà.