Đánh giặc không phải nói đánh là đánh ngay được, trước khi đánh còn phải tìm tòi lục lọi ra hết những lý do chính đáng.
Vietwriter.vn
Dù sao cũng không thể nói “Bởi vì ta nghi ngờ sau này Dương Đào sẽ đánh ta, cho nên bây giờ ta bóp chết anh ta luôn” được chứ?
Cô và Dương Đào không tính là bạn bè, nhưng cũng không tới mức là kẻ địch, hai người còn từng hợp tác hai lần, có vẻ như không có lý do gì để tấn công.
Thật ra Khương Bồng Cơ đã có một lý do rồi, nhưng cần có thuộc hạ phối hợp với cô lật lại chuyện cũ.
Tên lanh lợi Phong Chân này đã hiểu được rồi.
Lý do để khai chiến?
Vừa hay có một cái! Năm ngoái, khi chủ công nhà mình trừng trị Đào thị, Đào thị đã làm ra một hành động khiến người khác phải ngạt thở, muốn để cho cô và Dương Đào kết thù kết oán. Có điều chuyện này đã bị chủ công ngăn chặn lại, bên Dương Đào cũng đang bận ở chiến trường Nam Thịnh, không có chút phản ứng nào.
Đầu óc Phong Chân quay tít, lập tức nghĩ ra một ý tưởng.
Bên này Khương Bồng Cơ đang mài đao xoèn xoẹt, Dương Đào đang ở Nam Thịnh xa xôi lại không biết chút gì.
Không chỉ vậy, anh ta còn đang bị bệnh, chỉ sau mấy ngày đã gầy yếu hơn hẳn.
Là bạn thân của Dương Đào, tất nhiên Nhan Lâm biết nguồn bệnh là ở đâu.
Nói trắng ra là, Dương Đào vẫn quá lương thiện thuần khiết.
Nếu không phải thế, Dương Đào cũng không đổ bệnh như vậy sau khi nhìn thấy Nam Man bị diệt tộc.
Nền tảng của Dương Đào tốt, chăm sóc cẩn thận vài ngày liền khỏi hẳn, nhưng tinh thần của anh ta trông có vẻ không tốt chút nào.
Có điều liên minh lại mở yến hội vào ngay lúc này, mời Dương Đào qua đó, anh ta không chống được lời mời thịnh tình, chỉ có thể tới tham dự.
Ngay trong buổi tiệc ăn uống linh đình, trên mặt mọi người lộ ra niềm vui sung sướиɠ, cứ như cuối cùng đã vứt bỏ được một gánh nặng phiền toái.
Bốn bộ tộc Nam Man từng hại Nam Thịnh mất nước đã bị diệt tộc, khiến lòng người vui sướиɠ!
Dương Đào lại không có khẩu vị, anh ta không động đũa với thức ăn trên bàn ăn được mấy lần, chỉ vội vội vàng vàng uống một hai ngụm rượu trắng, vẻ mặt xanh xao.
Nhan Lâm thấy vậy chỉ có thể thở dài, nhưng tình hình này cũng không tiện để tiến lên khuyên bảo.
An Thôi xem như hoàn toàn lật ngược được tình thế, hắn dựa vào kế hoạch bí mật của Hoa Uyên để bảo vệ thế lực bên cạnh mình toàn vẹn nhất, cho dù bị dịch bệnh tàn sát cũng không tổn hại bao nhiêu. Thế lực của những chư hầu khác lại tổn thất nghiêm trọng, tất nhiên không có tư cách so sánh hơn thua với An Thôi, chỉ có thể đối phó qua loa.
Cứ như vậy, An Thôi thuận lợi trở thành người cầm quyền của liên minh, có được quyền lên tiếng lớn nhất, trở thành một minh chủ danh xứng với thực!