Đây là kiếp trước của Vệ Từ, kiếp này thay đổi quá nhiều, chẳng có điểm nào giống nhau.
Ban đầu thì Nhϊếp Lương chỉ là tay đánh giúp nhưng giờ lại trở thành người dẫn đầu, chỉ mới chớp mắt đã trở thành người đứng đầu Nhϊếp thị.
Nhưng cũng có rất nhiều chuyện không hề thay đổi, Nhϊếp Lương vẫn phải chết sớm như trước.
Kiếp trước còn có Tôn Văn kéo dài sự sống cho Nhϊếp thị, bây giờ thì sao...
Ha ha.
Vệ Từ bấm ngón tay tính toán thời gian, anh không khỏi thấy yên lòng.
Sau khi Nhϊếp thị nội đấu, tam phòng trở thành người thắng cuộc cuối cùng, còn để cho một người trẻ tuổi tên là Nhϊếp Dương lên thành người đứng đầu.
Thật ra Nhϊếp Dương rất có mưu tính, chỉ tiếc là thiếu một chút vận may, Nhϊếp thị lúc đó đã không thể cứu được nữa rồi.
Kỳ Quan Nhượng nói: “Một năm so với hai, ba năm, khác biệt không chỉ lớn bình thường đâu, có vẻ như chủ công đã quyết tâm rồi.”
“Tính cách của chủ công vốn là như vậy mà, một khi đã cứng đầu thì mười con trâu cũng không kéo lại được.”
Kỳ Quan Nhượng phe phẩy cây quạt, hỏi: “Huynh có cách nào có thể vẹn toàn đôi đường không?”
“Thực lực của hai đường binh mã không chênh nhau nhiều, lâm trận đổi tướng cũng không thỏa đáng, chẳng thà cứ đâm lao thì theo lao, bổ sung thêm nhiều hậu cần quân nhu một chút.”
Đối với những chư hầu khác mà nói, bọn họ muốn tấn công vào khu vực nào thì sẽ điều động tinh nhuệ để đánh thẳng vào mục tiêu, khu vực phòng thủ có binh lực khá yếu mỏng, bởi vì có địa thế quan ải buff thêm, yêu cầu tố chất của tinh binh cũng có thể giảm xuống cho thích hợp. Nhưng dưới trướng của Khương Bồng Cơ thì lại khác, binh mã của cô đều phải liên tục huấn luyện, ngoại trừ một phần nhỏ bộ phận binh mã mới chiêu mộ ra, những người khác đều coi như là tinh nhuệ, tố chất chung rất cao.
Nhánh quân đội nào đi tấn công hay phòng thủ, cũng không có nhiều khác biệt.
Bởi vậy, Vệ Từ đề nghị tăng thêm đầu tư, kiến tạo thêm nhiều đồ quân nhu và vũ khí để bù lại tai họa ngầm khi thay đổi kế hoạch tức thời.
Kỳ Quan Nhượng khổ não, nói: “Nếu làm vậy thì lương thảo sẽ trở nên khan hiếm, mùa đông tới sẽ rất khó khăn.”
Vận chuyển, chế tạo vũ khí cũng cần phu khuân vác, mà phu khuân vác cũng cần phải ăn, tất nhiên sẽ càng cần tới nhiều lương thảo.
Đó chính là một con số thiên văn, lớn hơn nhiều so với dự toán.
Thiếu lương thực trong khi đánh giặc, đó chính là tử cục!