Vệ Từ nói: “Đây đã là một biện pháp không phải biện pháp rồi, hay là... Văn Chứng đi khuyên bảo chủ công thay đổi ý định đi?”
Kỳ Quan Nhượng hừ lạnh một tiếng.
Vệ Từ với chủ công đã là tình cảm giường chiếu, anh còn không có cách khiến cho chủ công mảy may dao động. Kỳ Quan Nhượng chắc cũng sẽ thất bại mà về.
Lúc này, Tôn Văn âm thầm tới gặp Khương Bồng Cơ, nói rõ mục đích của mình.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Ông muốn đi sứ Nhϊếp doanh? Vì sao?”
Hai nhà rõ ràng đã phải xé rách da mặt rồi, Tôn Văn còn có gan mà đi qua đó sao.
Tôn Văn nói: “Chủ công chắc chắn là Nhϊếp Lương không còn sống lâu nữa?”
Khương Bồng Cơ không nói chắc chuyện gì, cô nói: “Chắc tới sáu phần.”
Tôn Văn nói: “Sáu phần là đủ rồi, cho dù Nhϊếp Lương bị bệnh thật hay giả bệnh, ta tự đi xem sao là biết ngay.”
“Hai quân sắp khai chiến, nếu như bọn họ bắt giam ông thì sao đây?”
Hai quân sẽ không bắt sứ giả, nhưng cũng không cản được bọn họ giở trò lưu manh, âm thầm bắt giữ người không chịu thả.
Tôn Văn cười nói: “Ta đã là một bộ xương già rồi, cũng chẳng còn gì để tiếc mạng nữa.”
Khương Bồng Cơ không vui nói: “Tính mạng quý giá biết bao nhiêu? Tái Đạo không biết quý trọng bản thân, thì sẽ ai quý trọng Tôn Lan đây?”
Tôn Lan vẫn còn chưa trưởng thành mà, Tôn Văn thật sự nỡ bỏ sao?
Tôn Văn nghe vậy, chỉ có thể cười khổ sửa miệng, cuối cùng vẫn khiến Khương Bồng Cơ đồng ý để ông đi sứ Nhϊếp doanh.
Nói là đàm phán trước trận chiến, thực tế là để tìm hiểu tình hình thực tế của Nhϊếp Lương.
Binh mã dưới trướng Khương Bồng Cơ chia thành hai đường, một đường theo cô đến ải Trạm Giang Thương Châu, một đường theo Phù Vọng dẫn đầu đi đến quận Hứa trước để chuẩn bị cho cuộc chiến. Đại quân Phù Vọng còn chưa đến được tiền tuyến, hậu phương đã truyền đến một phong mật thư khẩn cấp, khiến gã còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn gì.
Bóp vỡ ống trúc, Phù Vọng lấy phong thư được xếp ngăn nắp bên trong ra, khẽ vẫy nhẹ để mở bức thư, híp mắt cẩn thận đọc.
Sau khi lướt nhanh qua, hai mày kiếm nhíu chặt lại có thể kẹp chết một con ruồi.
“Người đâu, mau mời quân sư tới đây, nói rằng có chuyện quan trọng cần bàn bạc.”
Gã thấy hơi nhức trứng, đã nói là gã sẽ mang binh cường công Dương Đào mà? Vì sao lại thay đổi mệnh lệnh, còn muốn gã phòng thủ là chính, xem xét thời cơ rồi mới tấn công?