Tôn Văn nói: “Lúc lão hủ còn trẻ, thiên phú ngu dốt, học cái gì cũng chậm hơn người khác mấy bước, sau khi nhược quán cũng là một kẻ vô tích sự. Người đến tuổi trung niên mới cố được vị trí quan lại nhỏ chuyên viết đơn kiện. Năm ấy, lão hủ tự nhận mình có chút bản lĩnh, đã từng tự tiến cử mình làm khách khanh* với Nhϊếp thị...”
* Khách khanh: Dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc thời xưa.
Đương nhiên Phiền Thần không biết được đoạn lịch sử này, nhưng cũng không ngạc nhiên.
Nếu như Tôn Văn là nhân sĩ Biện Châu, xuất thân nghèo hèn thì lối thoát duy nhất chính là học giỏi rồi nương tựa vào Nhϊếp thị, ôm lấy cây đại thụ cao lớn để hóng mát.
Điều khiến cho hắn cảm thấy đáng tiếc chính là Tôn Văn không được Nhϊếp thị chiêu dụ, ngược lại đi đến Đông Khánh nghìn dặm xa xôi, làm phụ tá cho kẻ địch.
Phiền Thần hơi đáng tiếc mà thở dài một hơi, khéo léo uyển chuyển dẫn lời nói trở lại.
Không nghi ngờ gì nữa, Tôn Văn là một nhân tài, nếu không phải nhân tài thì cũng không có cách nào đùa giỡn Bắc Cương xoay vòng vòng như vậy, đây là sự thật không thể tranh cãi.
Nhân tài như vậy đã từng tự tiến cử mình làm khách khanh với Nhϊếp thị, Nhϊếp thị lại không kéo ông vào làm môn hạ, không thể không nói là một sự mất mát.
Phiền Thần không thể nói tài hoa Tôn Văn không đủ, cũng tương tự không thể nói Nhϊếp thị có mắt không tròng, nhầm tưởng trân châu thành mắt cá.
Hắn chỉ có thể đứng ở lập trường Nhϊếp thị để bày tỏ sự tiếc nuối, đồng thời còn khẳng định tài năng của Tôn Văn, giữ thể diện cho hai phe.
Phiền Thần rất biết cách nói chuyện, nói đến nỗi trong lòng người nghe cực kỳ dễ chịu.
Tôn Văn cong môi, trong ánh mắt bình tĩnh mang theo mấy phần âm u lạnh lẽo, nụ cười không chạm đến đáy mắt, vô duyên vô cớ làm người ta có ảo giác rằng ngoài cười trong không cười.
Trên thực tế, sau khi tự tiến cử mình với Nhϊếp thị, Tôn Văn đã được thu vào làm môn hạ rồi, chỉ là tuổi tác của ông đã lớn, nửa đời trước lại không có bất kỳ thành tích hay bản lĩnh nào, nên căn bản không lọt vào nổi mắt xanh của ai. Sau khi Tôn Văn nương nhờ vào Nhϊếp thị, ông vẫn là tiểu quan lại viết đơn kiện không có cảm giác tồn tại gì, hết hy vọng ngẩng cao đầu.
Một năm sau, Tôn Văn đã cảm thấy chán nản, cho dù mười ngày nửa tháng, ông không đi điểm mão thì cũng không có người nào nhắc đến ông. Vietwriter.vn