Tôn Văn nói rất công bằng chính nghĩa.
Dương Đào xứng đáng bị đập, Nhϊếp thị còn vội vàng kết minh với anh ta để cùng đánh Khương Bồng Cơ, rõ ràng là trợ Trụ vi nghiệt!
Có người cười lạnh nói: “Chuyện này có phải là châu mục Chương Châu làm hay không, còn chờ phải bàn bạc lại. Nghe nói Hoàn Châu cũng có hai người đàn ông rất giống châu mục Chương Châu và trọng thần Nhan Lâm bên cạnh hắn, hai người ban ngày ban mặt làm ra không ít chuyện xấu hổ. Chẳng lẽ hành động đó không phải nhục nhã sao?”
Tôn Văn nói đanh thép: “Chủ ta đã điều tra chuyện này rõ ràng rồi, đó là tặc nhân Đào thị làm ra, ý muốn vu oan hãm hại, châm ngòi sinh sự.”
“Nếu đã như vậy, vì sao câu chuyện ở Chương Châu kia không phải là thủ đoạn của Đào thị, còn Dương Đào chịu oan?”
Đặc điểm của hai chuyện này giống nhau như vậy, rõ ràng là Đào thị châm ngòi sinh sự, Khương Bồng Cơ xử oan người tốt rồi.
Cô không những không ăn năn hối cải, ngược lại còn mượn chính cái cớ này để chinh phạt Dương Đào, mưu đồ hiểm ác.
Tôn Văn lại bác bỏ lần nữa, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Vì đâu?
Trong biên giới Hoàn Châu xuất hiện hàng giả cao cấp của Dương Đào và Nhan Lâm, chủ công liền phái người trừng phạt bọn chúng, tìm hiểu rõ nguồn gốc tra ra được kẻ đầu sỏ gây nên.
Bên Dương Đào thì sao? Vietwriter.vn
Bọn họ không có một chút hành động nào, thậm chí không có lấy một thông báo chính thức, rõ ràng là chột dạ.
Lúc Tôn Văn nói lời này, ông theo thói quen quên sạch chuyện lúc đó Dương Đào vẫn còn đang giằng co trên tiền tuyến Nam Thịnh và bốn bộ Nam Man.
Nói tóm lại, Dương Đào chính là đáng đánh, đánh đến Nhϊếp thị mang cờ xí đại nghĩa nhưng dã tâm bừng bừng, mưu đồ lãnh thổ Đông Khánh.
Hai nhà này cá mè một lứa!
Rõ ràng là mưu tính ức hϊếp chủ công nhà ông, hai đánh một bắt nạt nhóc đáng thương đây!
Nhϊếp thị không chiếm đại nghĩa, dựa vào cái gì mà mang binh tập trung ở ải Trạm Giang, uy hϊếp Thương Châu chứ?
“Tên Tôn Văn này cũng thật khó chơi!”
Trong lòng Phiền Thần tràn đầy lửa giận, bây giờ nhớ tới lời nói trong soái trướng của Tôn Văn mà vẫn còn tức giận, tên này không muốn sống nữa à?
Tôn Văn thật sự cho rằng tám chữ “Hai quân giao chiến, không chém sứ giả” là có thể bảo vệ tính mạng của ông ta sao?
Dưới tình hình quan hệ giữa hai quân căng thẳng như vậy mà ông ta còn dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ ranh giới cuối cùng của Nhϊếp Lương và đám chúng thần dưới trướng, thật sự là không muốn sống nữa rồi. Không nói đến những thứ khác, giữa ban ngày ban mặt, Tôn Văn đã thể hiện thái độ được cho là “phách lối vô lễ” trước mặt Nhϊếp Lương, nếu như Nhϊếp Lương thật sự tức giận lên gϊếŧ người, Tôn Văn coi như đã chết một cách vô ích rồi.