Tôn Văn có can đảm trách mắng người khác trong trận địa quân địch, không hề để ý đến sống chết, dũng khí cũng thật đáng khen.
Có viên tướng trẻ tuổi cười đùa: “Khó chơi thì đã đành, nhưng lại còn là một người hai mặt trơ tráo nữa, mạt tướng nhìn sắc mặt mấy vị tiên sinh đều không được dễ nhìn cho lắm. Tên Tôn Văn này không phải là một lão già, vai không thể gánh, tay không thể nâng sao, ông ta không sợ có người cho ông ta mấy nhát, đưa ông ta đi gặp Diêm Vương à?”
Vệ Ưng rũ mắt nói: “Sợ là trong lòng Tôn Văn biết rõ, nên đã không sợ hãi gì nữa rồi.”
Trách cứ người khác đến nỗi không hề khách sáo như vậy, đây vẫn là lần đầu hắn nhìn thấy.
Phiền Thần nói: “Tại hạ vẫn tò mò, mục đích của Tôn Văn tới đây chỉ là vì thay Liễu Hi chất vấn một câu thôi sao?”
Vệ Ưng khẽ chau mày lại, nhàn nhạt nói: “Sợ là không đơn giản đến vậy.”
Mấy người bàn bạc thở dài, duy chỉ có Nhϊếp Lương ngồi trên ghế chủ vị rũ mắt suy nghĩ sâu xa, chân mày mang theo mấy phần phong sương.
Cho dù Nhϊếp Lương kiềm chế rất tốt nhưng hôm nay vẫn bị Tôn Văn chọc tức.
Thân thể của hắn vốn hư nhược gầy yếu, vì không muốn ảnh hưởng đến lòng quân nên mới cố gắng gượng, thời gian mỗi lần xuất hiện trước mặt người khác luôn không dài, chỉ vì để che giấu tình hình thực tế của mình. Cơn giận hôm nay ảnh hưởng đến tim phổi, hắn chỉ có thể mở miệng trách mắng Tôn Văn, tùy tiện tìm cái cớ rồi đuổi người đi.
Chỉ cần Tôn Văn vẫn còn ở trong Nhϊếp doanh thì hắn không thể tùy tiện để lộ bệnh tình của mình.
“Phái người để mắt đến Tôn Văn, nếu có hành động khác thường thì diệt trừ ngay!”
Đôi môi mỏng của Nhϊếp Lương khẽ mở, giữa hai chân mày tràn đầy sát khí lạnh lẽo, khiến người khác tự dưng lạnh run.
“Vâng!”
Tôn Văn đi một vòng quanh soái trướng Nhϊếp doanh rồi đi ra ngoài, ông xoay người lại nhìn cán cờ soái kia, hừ lạnh trong bụng, phất tay áo rời khỏi.
Ông chọn thời điểm quan trọng này đi sứ đến Nhϊếp doanh, vốn không coi trọng tính mạng của mình lắm, lúc đầu cũng lấy quyết tâm có đi không có về.
Bây giờ thì ông không nghĩ như vậy nữa, ông chẳng những phải hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc mà còn phải sống sót rời khỏi Nhϊếp doanh.
Mặc kệ bản thân mình khuấy lên bao nhiêu cơn sóng, Tôn Văn vẫn ngon giấc một đêm. Trời mới vừa tờ mờ sáng, ông đã thức dậy múa kiếm rèn luyện thân thể, phong thái nhàn nhã, giống như coi Nhϊếp doanh thành nhà của mình vậy. Nội ứng bí mật theo dõi ông rối rít chậc lưỡi hít hà… vị Tôn lão gia này thật đúng là “người tài cao gan cũng lớn”!