Nơi này là Nhϊếp doanh không phải là nhà ông, thế mà ông vẫn có thể ngủ say sưa, còn nhàn nhã múa kiếm dưỡng sinh như vậy nữa cơ à?
Sự thật chứng minh, Tôn Văn không chỉ rảnh rỗi múa kiếm dưỡng sinh mà còn nhàn nhã bắt bẻ thức ăn trong quân doanh nữa.
Tận dụng triệt để ưu thế tuổi tác, cậy già lên mặt. Mặc dù chưa tính là khóc lóc om sòm nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy khó chơi.
Đội ngũ Nhϊếp doanh tự nhận mình đã chăm sóc Tôn Văn rất tốt rồi, ai ngờ lão già này vẫn có hai chỗ không hài lòng.
Không hài lòng chỗ này, không hài lòng chỗ đó.
Tôn Văn bắt bẻ thức ăn trong quân doanh, hai bữa liên tiếp đều không chịu động đũa đến chút thức ăn nào, Phiền Thần nghe thấy tin này liền tới thăm hỏi.
Ai bảo Tôn Văn là khách, chủ công Nhϊếp Lương vẫn chưa có ý định gϊếŧ ông ta, tất cả mọi người vẫn phải tiếp đãi thật tốt.
Vì sao Tôn Văn không chịu ăn?
Bởi vì ông không thích ăn cơm lúa mạch trong quân doanh.
Trung Chiếu cũng có diện tích trồng trọt lúa mì lớn, văn minh ẩm thực nơi này tương tự với Đông Khánh trước kia.
Lúa mì có thể được nghiền thành bột chế biến thành bánh ngọt, nhưng việc loại bỏ trấu cám lúa mì mất quá nhiều thời gian, điều này dẫn đến giá thành bột lúa mạch hảo hạng tăng vọt.
Điều kiện quân doanh gian khổ, quân lương binh lính đều là cơm lúa mạch đơn giản, chế biến dễ dàng, đều tương đối dễ mang và dễ bảo quản.
Việc này cũng dẫn đến trong đồ ăn sẽ trộn lẫn cát sỏi, hòn đá nhỏ, nếu không cẩn thận cắn phải, răng lợi sẽ bị tổn thương nặng nề, trải nghiệm ăn uống cực tệ.
Với tư cách là sứ giả, dĩ nhiên đãi ngộ dành cho Tôn Văn tốt hơn binh lính bình thường, nhưng cũng không tinh tế đến đâu.
Đối với chuyện này, Tôn Văn bày tỏ kháng nghị!
Răng lợi lão già vốn đã không tốt, nếu ăn uống không cẩn thận một chút, đến lúc ông già thật rồi thì lấy cái gì để ăn đây?
Phiền Thần nghe hết đầu đuôi câu chuyện: “...”
Đây chính là lý do Tôn Văn không chịu ăn uống sao?
Bất đắc dĩ, Phiền Thần chỉ có thể đặc biệt phái một đầu bếp cho Tôn Văn, ông muốn ăn cái gì thì làm cái đó.
Nói đến mới biết, nhà bếp của quân doanh không phải chỉ biết làm cơm tập thể, tay nghề đầu bếp cũng không được tốt lắm, nhưng điều kiện quân doanh gian khổ, Tôn Văn miễn cưỡng hài lòng. Vì ăn, Tôn Văn còn phái người đến hỏi mấy lần, có lúc còn sẽ gọi đầu bếp đến hỏi rõ.