Cuộc sống như vậy, chẳng khác gì sống một ngày dài như một năm.
Tôn Văn vừa đắn đo suy nghĩ lý do để rời đi, vừa kiên nhẫn chờ đợi tin tức của người hầu, không để lộ ra một chút đáng nghi nào.
Ngày thứ hai, Phiền Thần nhận được tin tức Tôn Văn muốn rời đi, chân mày nhếch lên ba phần, không biết lão già không biết xấu hổ này lại muốn giở trò bịp bợm nào nữa.
Đến cửa hỏi kĩ một phen, hắn mới biết Tôn Văn thật sự muốn rời đi.
Phiền Thần giả vờ không hiểu nói: “Tiên sinh là sứ giả thay mặt cho Lan Đình Công, được tự do đi lại mà, đâu cần phải có sự cho phép của chủ ta?”
Tôn Văn trên mặt mỉm cười, nhưng trong lòng lại thầm mắng một câu nhảm nhí.
Nếu như ông không nói tiếng nào đã dẫn người rời đi, có tin là chân trước ông mới chạy được ba trượng, chân sau Nhϊếp Lương đã cầm đại đao bốn mươi trượng bổ xuống đầu rồi không?
Càng có tật giật mình, càng chứng minh trong lòng chột dạ, giữ vững nguyên tắc thà gϊếŧ lầm một nghìn người cũng không buông tha một ai, Nhϊếp Lương có thể thả Tôn Văn đi sao?
Tôn Văn cười nói: “Lời này của tiên sinh sai rồi, Quang Thiện Công là người tài bậc nào? Nếu như chủ công biết lão già ta khinh thường Quang Thiện Công, đến khi trở về, chắc chắn chủ công sẽ trách mắng ta. Lão già ta sống hơn nửa đời người rồi, không dám nói là người tinh tế nhưng cũng biết cách đối nhân xử thế, làm sao không hiểu điều này chứ?”
Trong lòng ông rất lo lắng nhưng trên mặt lại rất thong dong nhàn nhã, tỏ ra rằng khi nào Nhϊếp Lương thả người thì ông mới đi.
“Tại hạ cùng với tiên sinh mới gặp mà như đã quen từ lâu, chỉ hận không thể nâng chén uống rượu cùng nhau, đốt nến nói chuyện trong đêm.” Phiền Thần lại thăm dò nói: “Chỉ hận công việc thường ngày bận rộn, không có cơ hội dứt người ra... Sao tiên sinh không ở lại thêm mấy ngày nữa? Chẳng lẽ quân ta tiếp đãi ngài không chu đáo, thất lễ đến tiên sinh sao?”
Hai ngày trước, Tôn Văn còn bày ra dáng vẻ coi Nhϊếp doanh như là nhà mình, hôm nay ông lại muốn rời đi, sao có thể không làm cho người khác nghi ngờ cho được?
Phiền Thần được lệnh đến dò xét Tôn Văn, còn chưa moi móc ra được chút gì, đương nhiên hắn sẽ không từ bỏ ý định.
Tôn Văn mỉm cười nhưng nụ cười lại không ngấm vào trong đáy mắt, ông nói với Phiền Thần: “Ta và ngươi đều vì chủ của mình, có đúng hay không?”
Phiền Thần gật đầu, nửa thật nửa giả nói: “Đáng tiếc, sẽ có một ngày... Nhưng thật ra, ta muốn làm bề tôi cùng triều với Tái Đạo.”