Tôn Văn nghiêm mặt nói: “Ở đây đâu có gia gia với tôn nhi? Chỉ có quan trên cấp dưới thôi!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tôn Lan xệ xuống, vô cùng tủi vâng một tiếng.
“Cháu ôm cái gì trong ngực thế?” Tôn Văn hỏi cậu.
Tôn Lan nói: “Quân vụ mới vừa sắp xếp xong, muốn dâng lên cho chủ cổng xem xét ạ.”
Khóe miệng Tôn Văn giật giật, phải mất một lúc lâu mới kiềm chế được ý muốn cho cháu trai một cái cốc đầu.
“Còn không đi mau!” Tôn Văn nói: “Nếu là quân vụ, cho dù là lớn nhỏ khẩn cấp hay từ từ thì vẫn phải đưa đến trước bàn chủ công càng sớm càng tốt!”
Tôn Lan chưa từng thấy ông nội nghiêm túc như vậy, cậu lập tức bị dọa sợ, ôm lấy chồng công văn trong ngực kia mà chạy nhanh vào lều chủ soái.
Tôn Văn cắn răng, chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: “Thằng bé này...”
May mắn chỉ là quân vụ bình thường, nếu như là việc quân cơ đại sự, thằng bé này đã phạm phải sai lầm lớn rồi!
Bách Ninh ở bên cạnh nói: “Quân sư cần gì phải tức giận như vậy? Mạt tướng có nghe nói hôm trước chủ công còn khen ngợi Tôn tiểu lang quân và đại lang nhà Phong quân sư đấy. Mặc dù tuổi hai người còn nhỏ nhưng làm việc rất có nguyên tắc. Nếu rèn luyện mấy năm thật tốt, chắc chắn sẽ là thần tử tài năng, là trụ cột của quốc gia.”
Tôn Văn nói: “Thần tử tài năng, trụ cột của quốc gia? Thần tử tài năng và trụ cột của quốc gia đâu phải là cải trắng buôn bán bên đường, thằng bé Lan Lan này còn kém xa!”
Bách Ninh cười khẽ không nói lời nào.
Hai người một trước một sau tiến vào doanh trướng, Khương Bồng Cơ đúng là đang họp bàn bạc công việc.
Tôn Lan đang ngồi trong góc cẩn thận lắng nghe, con trai Phong Chân là Phong Nghi thì ngồi trong góc phía sau Khương Bồng Cơ một chút, miệt mài ghi chép gì đó.
Phong Nghi đang ghi chép nội dung cuộc họp lần này, chẳng hạn như ai nói cái gì, không yêu cầu phải ghi lại đầy đủ từng chữ nhưng không thể không ghi rõ ý chính.
Tôn Văn bước lên hành lễ: “Tham kiến chủ công, thần may mắn không làm nhục mệnh lệnh, mang theo vật chứng quan trọng trở về.”
Tất nhiên là Khương Bồng Cơ nhớ rõ Tôn Văn đi sứ đến Nhϊếp doanh vì chuyện gì, cô vội vàng nói: “Kết quả thế nào?”
Tôn Văn vừa lấy chút bã thuốc được gói cẩn thận ra, vừa nói: “Căn cứ vào nhiều lần điều tra của thần, thân thể Nhϊếp Lương đã là nỏ mạnh hết đà, một ngày ba bữa, mỗi một bữa ăn uống không bằng một nửa người bình thường. Trừ cái đó ra, mỗi bữa cần phải uống một chén thuốc... Đây là phần bã sau khi nấu thuốc xong.”