“Quân sư…”
Mỗi ngày Bách Ninh đều ở chỗ này khô khan chờ đợi, rốt cuộc hôm nay cũng nhìn thấy được bóng người xuất hiện ở phía chân trời xa xa, thần kinh lập tức bị kéo căng.
Lúc người đến gần, trinh sát xác nhận người đến chính là đội ngũ Tôn Văn, ông mới vội vàng dẫn người chạy lên phía trước nghênh đón.
Sắc mặt Tôn Văn hơi trắng xanh, trán cũng đổ mồ hôi hột. Lúc nhìn thấy Bách Ninh, trong lòng ông mới thả lỏng vài phần.
“Bây giờ chủ công đang ở đâu?”
Tôn Văn giẫm lên băng ghế kiệu xuống dưới, phát hiện hai chân hơi mềm nhũn, áσ ɭóŧ còn bị mồ hôi thấm ướt, không khỏi nở nụ cười khổ.
Lớn tuổi rồi đúng là không chịu nổi bị dọa sợ.
Sau cuộc đối đầu này, trái tim ông vọt thẳng lên đến cổ họng, toàn thân đổ mồ hôi, lúc này mới yên tâm đáp xuống.
“Chủ công đang ở trong doanh trướng để bàn bạc.” Bách Ninh thấy sắc mặt ông không được tốt lắm nên nói: “Hay là quân sư đi nghỉ ngơi một lúc, sắc mặt của ngài...”
Tôn Văn vốn là ông già sắp đến hàng số năm rồi, cho dù mỗi ngày ăn hạt vừng đen dưỡng sinh nhưng tóc mai vẫn xám trắng hơn phân nửa, những dấu vết đại diện cho năm tháng càng ngày càng khắc sâu trên mặt. Sau một phen sợ hãi, vẻ mặt ông như giấy vàng, trông rất dọa người, dường như một giây sau là sẽ ngất vậy.
“Không cần đâu, lão phu vẫn chịu đựng được, tướng quân không cần cẩn thận từng li từng tí như vậy đâu.”
Tôn Văn trì hoãn một lúc, hai chân mềm nhũn mới khôi phục lại sức lực.
Nhìn thấy cờ xí quen thuộc tung bay trên bầu trời doanh trại, đáy lòng ông mới từ từ dâng lên cảm xúc gọi là “yên bình”.
Tôn Văn hít sâu một hơi, phất ống tay áo, khôi phục lại dáng vẻ ngày thường.
“Gia gia...”
Trước khi bước vào lều chủ soái, Tôn Văn nghe thấy tiếng cháu trai Lan Lan. Ông theo tiếng gọi nhìn lại, phát hiện cháu trai đã đen hơn rất nhiều đang hớn hở nhìn ông.
“Sao cháu lại tới đây?”
Tôn Văn nhướng mày, mặc dù ông cưng chiều cháu trai nhưng vẫn phân chia trường hợp rõ ràng.
Chỗ này là quân doanh, quá cưng chiều và chăm sóc đối với Tôn Lan mà nói, tuyệt đối không phải là yêu thương mà là hại.
Tôn Lan đến gần hành lễ với Tôn Văn và Bách Ninh, cười nói: “Tôn nhi đang làm nhiệm vụ ở đây ạ.”
Bởi vì liên quan đến tuổi tác, Tôn Lan và Phong Nghi đều bị Khương Bồng Cơ ném đi xử lý mấy chuyện lặt vặt.
Mặc dù đều là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng cũng có thể rèn luyện bản thân, để cho hai tiểu lang quân vốn lớn lên trong bình mật này tiếp xúc bước đầu với chiến trường.