Đâu phải người nào cũng quan tâm Dương Đào thắng hay thua, bọn họ chỉ quan tâm đến lợi ích của mình tăng hay giảm thôi.
Tiền Tố nói: “Thiếu Dương cảm thấy trận chiến này thắng bại ra sao?”
Nhan Lâm nói không kiêng kỵ: “Quân ta hơi yếu thế nhưng Liễu Hi muốn thắng cũng không dễ dàng.”
Binh lực Dương Đào bị thiệt hại quá nhiều ở chiến trường Nam Thịnh, đồ quân nhu lương thảo lại tiêu hao đến bảy tám phần, còn chưa kịp thở nhẹ một hơi thì Khương Bồng Cơ đã phái binh áp sát, tình hình rất bất lợi với anh ta. Nhưng Nhan Lâm lại không cảm thấy những tình thế xấu này đã định sẵn Dương Đào sẽ thua.
Địa hình Chương Châu đặc biệt, thủy vực đi qua toàn bộ lãnh thổ, nếu muốn đánh bại nơi này, không thể không dùng đến thủy chiến.
Tiền Tố nói: “Đúng rồi, phần lớn binh mã của Liễu Hi đều là người phương Bắc, không giỏi bơi lội.”
Nhan Lâm cười khổ một tiếng rồi nói: “Điều này cũng chưa chắc.”
“Thế là sao?” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Nhan Lâm nói: “Sợ là huynh không biết, năm đó liên minh Hoàng Thủy, Liễu Hi lấy cớ mượn đi một bách phu trưởng từ bên lão chủ công. Bách phu trưởng này rất tầm thường, nhưng Lâm theo dõi rất lâu, phát hiện người này rất có tài năng. Thời cơ thích hợp thì có thể trọng dụng. Nào ngờ...”
Nào ngờ bị mượn đi rồi, đến nay vẫn không trả lại.
“Không có gì bất ngờ khi trong tay Liễu Hi có thủy quân. Chúng ta không thể chủ quan khinh thường.”