Cô biết phải lạc quan một chút, nhưng tình hình như vậy, cô vẫn không nhịn được suy nghĩ nhiều.
Cho dù Dương Đào nói sẽ bảo vệ tốt cho mình và con, nhưng cô không cảm thấy cuộc sống này có thể có bao nhiêu thú vị nếu không có Dương Đào.
Đối với tình cảm vợ chồng ân ái mà nói, mất đi một nửa kia của mình thì cần phải có dũng khí rất lớn để tiếp tục sống.
Ngày thứ hai, sắc trời bên ngoài mới vừa tờ mờ sáng, Dương Đào đã đúng giờ thức dậy mở mắt ra.
Anh ta cẩn thận đứng dậy, sờ tã lót của bé con đang ngủ trên giường nhỏ, phát hiện bé con lại đái dầm đại tiện rồi, vội vàng gọi thị nữ lấy nước ấm và khăn vải sạch đến. Tình tính đứa bé này rất khó chịu, một khi không thoải mái thì sẽ gào khóc to lên, bà vυ" dỗ thế nào cũng không dỗ được, chỉ có mẹ ruột ôm lấy dỗ dành mới chịu dừng lại. Vì để cho phu nhân nhà mình ngủ thêm một lúc nữa nên Dương Đào chỉ có thể ngủ không sâu giấc, ban đêm thức dậy mấy lần cho đứa bé đi tiểu tiện đại tiện.
“Người làm cha đại khái đều có tâm trạng như vậy.”
Hy vọng có thể tạo ra một vùng trời cho con yên ổn trưởng thành.
Dương Đào hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ bé của con trai, rồi mặc quân phục vào đi làm việc.
Tại thủy vực bên trong Chương Châu, thủy phỉ hoành hành bốn phía, dân chúng địa phương lầm than.
Thời Dương Kiển còn sống, tất cá đám thủy phỉ lớn nhỏ đều bị ông dẫn người cho “ăn hành”.
Lần nào cũng là ông dẫn đầu làm gương, đánh cho bọn thủy phỉ kêu cha gọi mẹ, trợ giúp không biết bao nhiêu người dân thoát khỏi sự hãm hại của bọn bất lương kia.
Bởi vậy, danh tiếng của Dương Kiển ở Chương Châu cực kỳ tốt, sau khi ông bị Triệu Thiệu hại chết, có mấy nghìn người dân đưa tang ông. Dương Đào có thể trấn giữ Chương Châu vững chắc, diệt trừ Ngụy Đế, sau đó cùng các trung thần đến Nam Thịnh phát triển tốt như vậy không thể thiếu công lao của người cha Dương Kiển.
Dương Kiển chết đi, có người đau thương tiếc nuối, nhưng cũng có người mừng rỡ khôn xiết, vỗ tay khen hay.
Những người này không chỉ có đối thủ chính trị của Dương Kiển mà còn có cả đám thủy phỉ từng bị ông chèn ép.
Đám thủy phỉ ở lưu vực phụ cận Chương Châu không phải người đơn giản, có vài người dòng đời xô đẩy nên mới đi làm cướp, nhưng phần lớn thủy phỉ đều là “cha truyền con nối”. Tổ tiên làm thủy phỉ, cướp con gái nhà lành về làm áp trại phu nhân, cưỡng ép phụ nữ phải sinh con. Sau khi đứa bé lớn lên thừa kế nghề nghiệp của phụ thân - cướp bóc, ăn cướp thuyền bè của thương nhân qua lại, chèn ép dân lành, cướp con gái nhà lành để sinh con dưỡng cái.