Bởi vì số lượng thủy phỉ rất đông, thế lực mạnh, thời kỳ phát triển hưng thịnh còn cấu kết với quan phủ địa phương, trưởng quan quận châu hưởng thụ đồ cung phụng của lũ thủy phỉ, mở một con mắt nhắm một con mắt với hành vi của chúng, còn đám quan lại tiểu tốt thu được chút hối lộ liền biến thành người truyền tin cho chúng!
Trải qua mấy đời tích lũy, thế lực của lũ thủy phỉ nghiễm nhiên biến thành một “khối u ác tính” ở Chương Châu.
Dương Kiển là người tính tình ngay thẳng, trong mắt ông không chứa nổi một hạt cát, căn bản không thèm nhận hối lộ của bọn thủy phỉ. Cả đời ông đã giao đấu hơn trăm trận lớn nhỏ với lũ thủy phỉ, cũng đã từng đánh phá hơn trăm hang ổ của thủy phỉ, số lượng thủy phỉ chết dưới đao của ông đếm không hết. Có vài tên thủy phỉ hồ đồ ngu xuẩn, giờ cỏ trên mộ chúng đã cao hơn hai mét, có vài tên kính nể Dương Kiển, ngược lại bị ông thuyết phục, cam tâm tình nguyện trở thành thành viên dưới trướng ông, theo ông nam chinh bắc chiến.
Dương Tư ngồi trên boong tàu than nhẹ: “Một hảo hán như vậy lại chết dưới tay loại tiểu nhân như Triệu Thiệu, thật là đáng tiếc.”
Hai bên bờ sông là các dãy núi trùng trùng điệp điệp, mây mù tràn ngập, gió từ phía đối diện thổi tới khiến tay áo bay bay, mái tóc rối bời, tự dưng có ảo giác mọc cánh thành tiên. Dương Tư thoải mái duỗi người, dáng vẻ hưởng thụ nhưng miệng lại nói ra mấy lời mang theo chút ác ý.
“Tên tiểu nhân Triệu Thiệu này, năm đó thật sự hời cho hắn.” Dương Tư nói: “Nếu không phải tại hắn, bậc hảo hán như Dương Kiển sao có thể hy sinh vô ích như thế.”
Bất kể là loạn thế hay thịnh thế, người như Dương Kiển luôn đáng để được sùng bái khen ngợi.
“Tiền bối Dương Kiển quả thật là một anh hùng hào kiệt.” Lý Uân gật đầu tán đồng, nói: “Đáng tiếc không có duyên, năm đó chỉ gặp qua mấy lần.”
Lý Uân và Dương Tư đều mặc hoa phục, Lý Uân giống như một lang quân yêu kiều không rành thế sự, còn Dương Tư lại giống như một lão gia giàu có an nhàn.
Bọn họ giả trang như vậy tất nhiên là để làm mồi nhử, lừa gạt đám thủy phỉ đến ăn cướp.
Chỉ có điều lũ cướp này xuất quỷ nhập thần, vẫn luôn không có động tĩnh gì, bọn họ rảnh rỗi nhàm chán bèn dứt khoát quấn lấy Tề Khuông tám chuyện về danh nhân danh sĩ ở Chương Châu gϊếŧ thời gian. Thần tượng mà Tề Khuông sùng bái nhất chính là cấp trên Dương Kiển, anh ta luôn luôn nhìn Dương Kiển thông qua một tấm “kính lọc” dày cả mét. Anh ta bắt đầu kể từ sự tích lúc nhỏ của Dương Kiển, nói liên tục suốt một canh giờ. Bởi vậy Dương Tư và Lý Uân mới có màn cảm khái phía trên.