Chắc hẳn là sẽ xuyên tạc cô thành ba đầu sáu tay, miêu tả thành bộ dáng ác nữ dữ tợn nhỉ?
Dù sao thì chủ công vẫn rất giỏi giang, vừa có thể nói những lời đồi trụy, vừa có thể một người một đao một ngựa tung hoành cả chiến trường,
Thêm vào những từ ngữ như vậy, ấn tượng đầu tiên hiện lên trong đầu của người bình thường chính là cao lớn thô kệch, âm thanh như sấm rền, là tráng hán vai rộng lưng thô.
Nghĩ tới đây, Tôn Văn nghiêng đầu nhìn thoáng qua góc nghiêng của chủ công.
Có lẽ là vì tác phong rất không giống những cô gái truyền thống khác, lần đầu tiên nhìn thấy cô luôn khiến cho người ta phải kinh sợ, sau đó liền bỏ qua giá trị nhan sắc của cô.
Nếu bình tĩnh mà xem xét, tướng mạo của chủ công nhà mình cũng rất đẹp, mặc đồ nam trông phong lưu tiêu sái, lỗi lạc vô song, mặc đồ nữ lại có cảm giác khác biệt.
Nếu như có thể giữ lại một vài bức tranh chân dung, có thể sau này sẽ cứu vãn được hình tượng ác nữ dữ tợn trong cảm nhận của người đời sau.
Vì thế, ông thành khẩn đề nghị: “Sau khi trở về, chủ công cho vẽ thêm một vài bức tranh chân dung nhé?”
Khương Bồng Cơ ngơ ngác nhìn ông, không rõ vì sao đề tài lại tự nhiên chuyển từ tư tưởng quân thần không hợp nhau sang vẽ tranh rồi?
Trong lúc hai người nói chuyện, chiến trường vẫn đang chém gϊếŧ rung trời.
Các võ tướng như Tần Cung cẩn thận chỉ huy đại quân, cam đoan binh lính sẽ không bị quân địch ngăn chặn vì ham chiến thắng nhất thời.
Những ưu điểm khác của Khương Bồng Cơ thì khó mà nói được, nhưng trên chiến trường, cô lại vô cùng quả quyết, kẻ địch căn bản không thể dùng những lợi ích nhỏ để dụ cô trúng kế được.
Cô đã nói rằng chỉ cần chiếm được một chút lợi ích rồi đi thì cũng quyết không để cho binh sĩ dưới trướng mình tham công làm liều.
Đám Tần Cung biết rõ điểm này, nên mang binh đi đánh giặc vô cùng cẩn thận, không dám chọc giận cô.
“Báo... Quân chi viện của đại doanh Nhϊếp quan sắp tới!”
Nghe xong lời này, Khương Bồng Cơ và Tôn Văn lại chuyển ánh mắt về phía chiến trường.
Dựa theo tình hình hiện tại, quân đội bên ta vẫn còn đang chiếm thế thượng phong, nếu tiếp tục đánh tiếp, cô khẽ cắn môi, tuyệt đối có thể cắn rơi được một miếng thịt của kẻ địch.
Tôn Văn lại hỏi: “Chủ công muốn lui binh không?”
Khương Bồng Cơ tùy ý nói: “Để làm gì mà không lui? Chờ quân chi viện của Nhϊếp Lương tới đây gỡ hòa hay sao?”