Tôn Văn hiểu rõ, đồng thời cũng cảm khái vì tác phong quyết đoán của chủ công nhà mình.
Đừng nói tới chư hầu cả một phương, cho dù là binh lính bình thường trên chiến trường, khi nhìn thấy tình hình quân mình đang tốt, e là sẽ không dễ dàng hạ quyết tâm lui binh.
Chủ công nhà mình có thể chống lại hấp dẫn của lợi ích gần trong gang tấc như vậy, không thể không khiến người khác phải bội phục.
Sau khi bàn bạc xong, Tôn Văn phái người ra lệnh rút quân, đồng thời còn hạ thêm mấy quân lệnh cưỡng chế.
Đội quân tiên phong ban đầu được chuyển thành đi cuối cùng, vừa đi vừa che giấu cho đại quân rút lui, đồng thời cũng phải rút lui khỏi tiền tuyến có trật tự.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Binh mã dưới trướng Khương Bồng Cơ vốn đã có tố chất rất tốt, nhưng vẫn có những binh lính vì tham công mà lâu la lề mề không chịu rút lui nên bị đám quân địch ùa lên giẫm đạp thành một đống thịt nhão. May mà người như vậy không nhiều, quân tinh nhuệ tiên phong vừa đánh vừa lui, ngay ngắn có trật tự, không bao lâu sau đã bỏ xa quân tiên phong của Nhϊếp Lương, nhanh chân bỏ chạy. Chờ tới khi quân chi viện của Nhϊếp Lương đến tiền tuyến, chỉ có thể trơ mắt nhìn quân địch rút lui, khiến cát vàng cuồn cuộn bay lên.
Đại tướng của quân Nhϊếp nhìn thấy tình hình như vậy, sắc mặt vốn đã xanh mét lại càng đen thêm vài phần.
“Chẳng lẽ là cái đám giặc này cầm tinh con thỏ hay sao, làm gì mà chạy trốn nhanh như vậy chứ... Tướng quân, có muốn đuổi theo không?”
Phó tướng dưới trướng cũng vô cùng tức giận, vừa rồi hắn ta bị kẻ địch đánh áp chế nên vô cùng bực bội.
Quân chi viện đã đến, khó khăn lắm bọn họ mới có được cơ hội dấn thân lập công, ai ngờ kẻ địch lại rút lui ngay vào lúc quan trọng.
Đại tướng quân Nhϊếp nghe thấy phó tướng hỏi như vậy, trong lòng vô cùng buồn bực.
Nếu không đuổi theo, kẻ địch đột nhiên đến tận cửa áp chế người mình rồi đánh một trận, sau đó liền nghênh ngang rời đi, mất mặt không thể chịu được.
Nếu đuổi theo, e rằng đây chính là gian kế của kẻ địch, nếu mình đuổi theo thì sẽ giẫm phải bẫy rập của chúng. Lúc kẻ địch lui quân, trong loạn lại có trật tự, bên ta đuổi gϊếŧ nhưng lại dễ dàng rối loạn quân trận, nếu như kẻ địch thừa dịp lúc ấy mà trở mình đánh một trận, chẳng phải là thiệt thòi lớn sao?
Đuổi theo hay không đuổi theo, cái nào cũng không dễ lựa chọn.
Đại tướng quân Nhϊếp âm thầm cắn răng, cuối cùng hắn vẫn quyết định đuổi theo, nhưng lại không dám dồn hết toàn lực mà đuổi, phe Khương Bồng Cơ thì kéo dài khoảng cách rất dễ dàng. Chờ tới khi đại quân của Khương Bồng Cơ rút về ải Trạm Giang, đóng cửa lại một lần nữa, quân đội quân Nhϊếp mới lững thững theo sau, ăn một đợt tên bay từ trên tường thành.