Hạ Thiên sững sờ trước lời nói của nàng… cả cơ thể đông cứng lại không phản ứng được…
Nàng vẫn khóc mà nhìn hắn:
“Tại sao vậy… tại sao vậy Hạ Thiên… Tiểu Nhiệm hoàn toàn không có tội tình gì mà…”
Cả ngời Hạ Thiên run rẩy… từ từ bước đến chỗ nàng.
Hạ Thiên vươn tay ra muốn trạm vào nàng… thì từ đâu xuất hiện một người mặc đồ đen đi đến ôm nàng đi.
Hạ Thiên muốn ngắn cản nhưng đã muộn…
Hạ Thiên nhìn bóng người đã đi xa lạnh giọng quát lớn:
“Người đâu đuổi theo cho ta…”
Lập tức từ trong bóng đêm có rất nhiều ám vệ xuất hiện rồi đuổi theo… Hạ Thiên cũng nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng hoàn toàn không có đuổi kịp…Hạ Thiên đành ra lệnh chờ về.
Chở về hắn lập tức người mang Sở Ngọc tới…
Nhưng lại được thuộc hạ thông báo rằng Sở Ngọc không có trong phòng… hiện tại không biết tung tích… hạ Thiên Tức giận ra lệnh cho người tìm kiếm…
------- khoảng cách thần chưởng------
Hoàng cung.
Lưu Chính toàn thân một đồ đen thả nàng xuống.
Người mặc đồ đen chính là người đưa nàng đi… cũng chính là Lưu Chính.
Lưu Chính lo lắng nhìn nàng hỏi:
“Nhu Nhi… muội không sao chữ…”
Nàng lau nước gạt nước mắt trên mặt đi… lắc đầu nói:
“Muội không sao đâu… huynh ra ngoài đi, muội hơi mệt… muội muốn nghỉ ngơi…”
Lưu Chính thở dài gật đầu rồi đi ra ngoài.
Lưu Chính vừa ra ngoài nàng không có chút sức lực nào nằm thẳng lên trên giương, nước mặt lại tiếp tục dơi.
Nàng cắn môi: Chết tiệt… cảm súc của nguyên chủ quá mãnh liết… không kiểm soát được… rõ dàng yếu đuồi như thế, tại sao tinh thần và cảm súc lại mạnh như vậy… nó hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của mình…
Nàng cứ nằm trên giường, không hề biết bản thân của mình đi vào giấc ngủ từ bao giờ.
-----------------------.
Ngày hôm sau.
Nàng mệt mỏi mà rời giường.
Thu Nhi hầu hạ nàng thay đồ rồi chuẩn bị bữa sáng cho nàng.
Sau khi dùng xong bữa sáng.. nàng nhàn nhạt uống trà nhìn Thu Nhi nói:
“Thu Nhi… em đi thông báo là thái hậu bệnh rồi… không tiếp khách… ai cũng hư nhau…”
Thu Nhi nhìn đôi mắt được trang điểm tỉ mỉ mà vẫn còn ửng đỏ của nàng một chút rồi nói:
“Vâng…tiểu thư… thế còn chuyện của Sở Ngọc…”
Động tác của nàng hơi dừng lại… nàng bỏ ly trà xuống:
“lát nữa em đưa ta đến chỗ giam nàng ta…”
Thu Nhi gật đầu rồi đi ra ngoài.
Một lúc sau Thu nhi chở vễ, hầu hạ nàng thay thường phục dễ hoạt đồng rồi đưa nàng ra ngoài cung…
Đến nơi Thu Nhi dẫn nàng vào…
Đi vào trong thì nàng thấy được Sở Ngọc đang hôn mê bị trói trên cột, trên người thì chi chít những vết thương còn đang rỉ máu.
Nàng đi đến cầm một gáo nước lạnh dội thẳng ào đầu Sở Ngọc… khiến nàng ta tỉnh lại.
Sở Ngọc tỉnh lại.. ngẩng đầu lên.. nhìn thấy nàng thì cắn răng giọng khàn khàn nói:
“Cung Nhu…”
Nàng cười một cái: “Ta đây… thưa nhiếp chính vương phi...”
Nàng cố ý nhấn mạnh bốn từ cuối cùng Nhiếp Chính Vương Phi… giọng nói của nàng có biết bao nhiêu là châm chọc… nàng đây là có ý chọc tức Sở Ngọc.
Quản nhiên như nàng dự đoán… Sở Ngọc tức giận quát lớn:
“Cung Nhu… rốt cuộc ngươi muốn cái gì…”
Chưa đợi nàng nói gì thì Thu Nhi đã bước lên giáng thẳng một cái tát vào mặt của Sở Ngọc:
“Sở Ngọc… thu lại cái thái độ của ngươi đi… ngươi lên biệt hiện tại ngươi đang nằm trong tay ai… mạng sống do ai định đoạt…“
Sở Ngọc cắn môi, căm phẫn nhìn hai người không nói gì.