Nàng nhẹ nhàng cười một cái… nhìn Thu Nhi nói:
“Thu Nhi… không cần như vậy…”
Thu Nhi lạnh lùng ‘hừ’ một cái rồi lùi lại.
Nàng quay sang nhìn Sở Ngọc:
“Một đêm ở đây cảm thấy thế nào Sở Ngọc…”
Sở Ngọc im lặng không nói gì.
Nàng từ trên bàn bên cạnh cầm lên một thanh dao găm… dơ lên ngắm:
“Giao thuốc giải ta có thể tha cho ngươi… không thì… Thu Nhi vừa mới chế ra khá nhiều loại dược… để ngươi thử được chứ…”
Sở Ngọc cắn môi không nói gì cả.
Nàng nhìn Sở Ngọc bằng ánh mắt lạnh lùng mà trên môi vẫn nở một nụ cười thật đẹp, thật kiều diễm:
“Sao có thể để Thu Nhi ra tay đón tiếp ngươi được chứ… thân phận của ngươi cao quý như vậy… là vương phi của Nhiếp Chính vương đương triều mà Thu Nhi chỉ là một thị nữ bên cạnh ta mà thôi… nên để ta tự tay đón tiếp ngươi trong mấy ngày này được chứ…”
Cơ thể Sở Ngọc không tự chủ được mà run một cái.
Nhìn thấy biểu cảm của Sở Ngọc khiến nàng rất hài lòng mà gật đầu.
Nàng quay đầu nhìn Thu Nhi phân phó:
“Thu Nhi… em đi chuyển bị một chút đồ cho ta… xem nào… mang toàn bộ độc của em đến đây… thạch tím(không phải cái thạch ăn được màu tìm mà hay cho vào trà sữa đâu nha… không biết là thạch tím hay thạch tín nhờ…), thủy ngân, lưu huỳnh….”
Thu Nhi gật đầu rồi đi ra ngoài.
Nàng nhìn Sở Ngọc một chút rồi quay đầu, hướng bên ngoài vừa đi vừa nói:
“Nhanh thôi… ta sẽ cho người ‘tiếp đã’ tốt nhất của thiên đường…”
Nàng đi ra ngoài rồi tùy tiện vào một phòng mà Thu Nhi đã chuẩn bị cho nàng nghỉ ngơi.
Vào phòng nàng ngồi lên ghế, tự rót một ly tra cho mình.
Nguyệt Cửu: ha ha ha hahah… bản cô nương lại được tiếp tục với công viêc thí nghiệm thân yêu của một nhà khoa học rồi…
[...] Cửu Cửu bảo Thu Nhi chuẩn bị những cái đó không phải vì muốn hành hạ Sở Ngọc sao…
Nguyệt Cửu: Phải… là để hành hạ Sở Ngọc, ép nàng ta giao ra thuốc giải… nhưng đó chỉ là một phần… còn việc chính mà ta muốn làm chính là công thí nghiệm chế thuốc như trước đây, thời ta vẫn là một nhà khoa học đứng thế giới…
[...]:… Cửu Cửu thật là giảnh rỗi a… có thời gian sao không đẩy nhanh tiến đổ nhiệm vụ đi… làm mấy cái việc không có tác dụng này làm gì
Nguyệt Cửu: ai bảo nó không có tác dụng… hệ thống ngươi nên nhớ là ta thí nghiệm trên cơ thể của Sở Ngọc… mà nguyện vọng của nguyên chủ là cái gì… khiến Sở Ngọc sống không bằng chết, sống không bằng chết… có hiểu sống không bằng chết không… ta khiến nàng chở thành vật thí nghiệm của ta, biến Sở Ngọc thành người không ra người, thú không ra thú mà quỷ chẳng ra quỷ luôn… như thế không phải khiến nàng ta sống không bằng chết sao hả…
Hệ thống thấy có chút đúng.
[...]: có lý a… Cửu Cửu thật là thông minh… thông minh hết phần thiên hạ luôn…
Nguyệt Cửu: đương nhiên là vản cô nương thông minh rồi…
Hắc: Không được… chủ nhân người nghĩ lại đi…
Nguyệt cửu: Vì sao?…
Hắc: Ni… nhớ lần chủ nhân chế thuốc và hậu quả chứ…
Tự dưng hệ thống như nhớ ra gì đó.
[...] đúng vậy… không thể Cửu Cửu…
Nguyệt Cửu: tại sao???…
[...] Cửu Cửu... vì sao mà Cửu Cửu lại chết chứ… chính là do cho nhầm chất mà dẫn đến nổ chết đấy… tuyệt đối không thể…
Nguyệt Cửu hét lên: Câm miệng… ta đã cố quên nó rồi… tại sao ngươi lại còn nhắc đến nó chứ… có biết chuyện này đáng xấu hổ như thế nào không hả… nhất là đối với một nhà khoa học hàng đầu như ta… câm miệng… câm miệng… không được nói nữa…
[...] …….
Hắc:……