Ngục giam.
Tiếng la hét điên cuồng của Sở Ngọc:
'"A...A... Cung Nhu.... Ta nguyền rủa ngươi... Ngươi hành hạ ta như thế này thà giết ta còn hơn... A...A... Đau quá..."
Nàng nhìn Sở Ngọc thân đầy vết thương, còn có những vết bỏng do axit gây ra ...
Nàng lắc lắc đầu:
"Sở Ngọc ngươi thật sự là sát thủ sao... thật sự là sát thủ đứng đầu thế kỉ XIX à... mất mặt quá đi... sát thủ mà như thể này cũng không chịu được..."
Sở Ngọc sau một hồi là hét thì bình tĩnh lại nghe được lời nói của nàng thì lạnh người, run giọng:
"Ngươi... Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai... tại sao lại có thể biết được điều này..."
Nàng cười ngọt ngào nói:
"Ta á... Cũng giống như ngươi... từng là sát thủ ... Nhưng nó chỉ là nghề phụ, nghề chính của là thí nghiệm... Ta là một nhà khoa học... ta được gọi với cái danh... thiên tài điên..."
Sở Ngọc lẩm bẩm:
"Nhà khoa học... Thiên tài điên... Thiên tài điên..."
Nguyệt Cửu: nè... Nè... Sở Ngọc hình như biết đến cái danh hiệu này của ta....
[...] À không có gì đâu... để thêm tính thiết thực nên hệ thống đã thêm một số tư liệu vào...
Nguyệt Cửu: Thì ra là vậy...
Sở Ngọc thất thanh kêu:
"Vậy tại sao ngươi lại có địch ý với ta như vậy... Ta với ngươi không thù không oán... hơn nữa còn là đồng hương..."
Nàng sờ sờ cằm của mình nói:
"Thứ nhất... ta không thích ngươi... Thứ hai ngươi dám hành hạ, muốn giết ta... Thứ ba ... Ngươi hạ độc Tiểu Nhiệm... đủ rồi chứ..."
Sở ngọc nhìn nàng nói với giọng thương lượng:
"Ngươi có thể hành hạ ta... nhưng ngươi không yêu hay có tình cảm với chàng... ngươi có thể nhường chàng cho ta... ngươi có thể sống tự do... không cần lo đến bọn ta..."
Nàng gật gù:
"Ngươi nói rất đúng... nhưng ... xin lỗi ta không thể... Để ta nói rõ hơn nhá... Đúng là ta xuyên tới đây, nhập vào thân xác này... Nhưng nàng là ta và ta là nàng... ta không thể bỏ được... Tiểu Nhiệm là con trai của ta... nói đến đây ngươi hiểu rồi chứ..."
Sở Ngọc giọng trầm xuống:
"Ngươi sẽ không tha cho ta... cũng như không buông chàng..."
Nàng cười một tiếng:
"Điều thứ nhất là đúng, chính xác... còn điều thứ hai... cái này... thì phải dựa vào tâm trạng của ta... Ok rồi chứ..."
Sở Ngọc: "Ngươi...."
Nàng nhìn Sở Ngọc một cách ngây thơ:
"Nói chuyện phiếm thế là đủ... chúng ta tiếp tục thôi..."
Tiếp sau đó là những tiếng hét thất thanh, đau đớn của Sở Ngọc...
--------- khoảng cách thần chưởng-------
Hoàng Cung.
Trong tẩm cung của Thái hậu.
Nàng đoan trang ngồi trên ghế quý phi thưởng trà.
Nàng nhìn Thu Nhi:
"Thu Nhi... Việc chế thuốc giải thế nào rồi..."
Thu Nhi trả lời:
"Dạ thưa tiểu thư... Đã hoàn thành... Thế tử đã sử dụng... có tác dụng, độc đã được giải ạ..."
Nàng hài lòng gật đầu:
"Làm tốt lắm...."
Có người từ bên ngoài đi vào... là một tiểu cung nữ.
Tiểu cung nữ:
"Dạ bẩm thái thái hậu nương nương... Nhiếp chính Vương muốn gặp người ạ..."
Nàng không để ý đến, nhàn nhã uống trà:
"Không gặp.... bảo ta không có thời gian... "
Tiểu cung nữ hơn chần chừ:
"Nhưng..."
Đôi mày thanh tú hơi nhíu lại.
Thu Nhi lập tức quát:
"Không nghe thấy gì sao... bảo gì thì làm đi..."
Tiểu cung nữ lập tức vâng lời đi ra.
Nàng nhẹ nhàng để ly trà xuống nói:
"Phải dọn dẹp cung rồi... có chút rác ở đây rồi..."
Thu Nhi: "Thật không ngờ các thế lực có thể cài người vào... tiểu thư người yên tâm đi... em sẽ dọn sạch..."
Nàng gật đầu.
Nàng không lạnh không nhạt, không biết nói với ai:
"Định ở trên đấy bao lâu nữa... xuống đi..."
"Thật rắc rối... Mấy đại gia tộc này thật là rảnh a... Đã biết không thể được bao lâu nhưng mà vẫn cố..."
Từ trên trần nhà có một người nhảy xuống.
Nàng không có chút gì sao động:
"Biểu ca... Huynh cũng rảnh thật..."
Người này không ai khác chính là Lưu Chính.
Lưu Chính:
"quả thật khá là rảnh..."
Thu Nhi nhìn liếc Lưu Chính nhàn nhã đứng ở đó, khinh thường nói:
"Thật không ngờ hoàng thượng lại có sở thích nghe trộm như vậy..."
Lưu Chính ngọc thụ lâm phong cười nói:
"Thu Nhi quá khen... ta vẫn rấtđàng hoàng nghe... Chỉ là không đứng trước mặt... Mà ở một nơi khác nghe thôi..."
Thu Nhi nhìn Lưu Chính khinh bỉ 'hừ' một cái.