Cung hầu phủ.
nàng quyết định đi diễn một màn tình yêu, nàng sắp đi nên phải kiếm người chăm sóc cho Tiểu Nhiệm.
Nàng nhìn Cung Nhiệm trước mặt, chần trừ nhưng vẫn quyết định nói:
"Tiểu Nhiệm... Vài ngày nữa, hắn sẽ lên chiến trương..."
Cung Nhiệm mặt mày thản nhiên:
"Thì sao... Cũng có liên quan đến con đâu..."
Nàng nhíu mày lại : "Tiểu Nhiệm..."
Cung Nhiệm vẫn không quan tâm mà quay đầu đi.
Đúng lúc này thì người hầu từ bên ngoài cúng cẩn đi vào bẩm báo:
"Dạ thưa, nhiếp chính vương đến... Muốn gặp tiểu thế tử..."
Cung Nhiệm trừng mắt người hầu quát:
"Ta không gặp, đuổi hắn..."
"Mời vào đi." Nàng lên tiếng ngắt lời nói của Cung Nhiệm.
Cung Nhiệm nhìn nàng dậm chân:
"Nương!!!"
Nàng không để ý đến mà liếc người hầu:
"Không nghe thấy gì sao?"
Người hầu lập tức ra ngoài.
Một lúc sau thì Hạ Thiên đi vào đến. Thì thấy Cung Nhiệm mặt mày tức giận với một bên nàng ngồi nhàn nhã uống trà.
Để ý thấy hắn đã đến nàng ra hiệu bảo người gầu lui ra, nhìn hắn:
"Vào đi."
Cung Nhiệm trừng mắt.
Hạ Thiên đi vào ngồi xuống bàn, nàng rót cho hắn một chén trà.
Cung Nhiệm căm phẫn nhìn hắn:
"Ngươi mau cút đi..."
Nàng thở dài: "Tiểu Nhiệm..."
Hạ Thiên không có động tác gì cả.
Cung Nhiệm oán hận:
"Nương... Sao người?... Được hắn không đi thì con đi.."
Quay người định rời đi.
Nàng nhìn Cung Nhiệm có chút thản nhiên nói:
"Hắn ta không sống được bao lâu nữa..."
Hạ Thiên tỏ vẻ không hiểu: cũng chỉ là lên chiến trường thôi đâu phải lần đầu, chỉ là một Tây Vực nhỏ bé thôi mà.
Cung Nhiệm đứng lại: "người đừng lừa con, hắn ta còn khoẻ như thế này sao có thể sắp chết chứ?"
Nàng cầm chén trà lên nhấp một ngụm rồi nói:
"Hắn chuẩn bị ra chiến trường chắc con biết điều này, một Tây Vực thì làm gì được hắn... Nhưng tất các các lão thần đều đưa ra quyết định sẽ giải quyết hắn trên chiến trường rồi đổ hết lên cho Tây Vực, thoát là điều gần như không thể..."
Hạ Thiên cười khổ: quả nhiên là như vậy, bọn họ mưu tính thật lâu a...
Cung Nhiệm sững sờ, im lặng một chút rồi hét lớn về phía Hạ Thiên:
"Không được, ngươi không được chết... Ngươi còn chưa trả đủ cho ta cùng nương, ngươi không được phép chết.."
Rồi chạy ra ngoài.
Nàng nhìn Hạ Thiên: "bất ngờ chứ..."
Hạ Thiên cười: "có chút, ta chinh chiến nhiều năm vì cái đất nước này, cuối cùng lại đi đến đường này..."
Nàng cười: "quyền càng cao, chức càng trọng thì càng phải trừ bỏ, cho dù có nhiều chiến công hiển hách đến đâu..."
Hạ Thiên nhìn nàng:
"Vậy còn nàng, đương triều thái hậu quyền khuynh thiên hạ cũng sẽ có ngày này chứ..."
Nàng hiểu ý của Hạ Thiên, thản nhiên nói:
"Đương nhiên là có rồi, dù cho có giúp ổn định triều cương đến đâu... thì những lão già bảo thủ đó cũng không để một nữ nhân có sức ảnh hưởng như ta tồn tại quá lâu đâu.. nếu không phải ta thế lực chống lưng và còn giá trị lợi dụng thì không biết đã chết từ lúc nào rồi..."
Hạ Thiên cười nhạt:
"quyền lực lớn thì thì chết càng nhanh, thật là có rất nhiều người mong ta chết sớm..."
"Không, ta mong ngươi không chết..."
Hạ Thiên sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn nàng, nàng nở một nụ cười hết sức ôn nhu.
"Muội... ."
Nàng quay đầu đi nói:
"cũng như Tiểu Nhiệm đã nói, ngươi nợ bọn ta rất nhiều, ngươi không thể chết được, ngươi phải sống mà từ từ trả..."
Hạ Thiên thâm tình nhìn nàng:
"Được... Ta sẽ không chết..."
Một hồi im lặng, cuối cùng nàng nói một câu:
"Được, ta chờ ngươi..."