Hệ Thống Nhiệm Vụ: Cửu Cửu Công Lược Thôi Nào !!!

Chương 134: Công Chúa Bắc quốc và thứ nữ Vệ phủ 8




Hắn không thấy nàng nói gì, thở dài định ra ngoài.

Thì nàng ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn:

"Được... Là ngươi đã nói..."

Nghe được nàng nói hắn vui vẻ cười:

"Là ta nói... Lâm Sơ ta nói được thì sẽ làm được.."

Nàng nói tiếp:

"Ngươi chắc chắn muốn bảo vệ ta?... Hoạ ta gây ngươi sẽ gánh?... Thậm chí dùng tất cả mọi thứ, dù cả mạng sống cũng bảo vệ ta?..."

Hắn hơi bất ngờ khi nàng hỏi như thế, nhanh chóng đáp lại:

"Ta bảo vệ nàng... Hoạ ta sẽ gánh... Ta dùng mạng bản thân bồi nàng..."

Nàng nhìn hắn ánh mắt trở lên nghiêm nghị hơn, giọng nói nghiêm túc hơn:

"Ngươi biết thân phận của ta đúng chứ... Ngươi có thể vì ta chống lại triều đình, hoàng thất Nam quốc... à không... cả Nam quốc này sao..."

Hắn sững sờ, giọng nói vẫn thản nhiên:

"Nàng không phải là Vệ Lam Anh sao, con gái út của Vệ tướng quân phủ sao..."

Nàng nghe ra từ giọng hắn có chút trốn tránh.

Nàng nhíu mày không vui:

"Nói thật đi, ngoài ta và ngươi thì không có ai ở đây cả... Mất thám của hoàng đế ta đã cho người của ta xử lý rồi..."

Đôi mắt hắn híp lại, trầm giọng từ từ nói:

"Công chúa của Bắc quốc, muội muội duy nhất của hoàng đế Bắc quốc... Bắc Anh..."

Nàng cười, đôi mắt thâm thúy nhìn hắn:

"Vậy ý của ngươi... Chấp nhận vì ta mang cái danh... Phản quốc... chứ..."

Hắn trầm ngâm im lặng một chút rồi dứt khoát trả lời:

"Đồng ý... Vì nàng ta chấp nhận mang danh phản quốc... Hoặc ta có thể cho Nam quốc...đổi chủ ...đổi quốc họ cũng được..."

Nàng che miệng yểu kiều cười:

"Được... Ngươi sẽ Không hối hận chứ Lâm Sơ..."

Hắn cũng cười:

"Sẽ Không hối hận..."

Đôi mắt nàng cong lại, dơ tay ra phía hắn:

"Một lời đã định..."

Lâm Sơ nắm lấy bàn tay nàng:

"Một lời đã định..."

________________-_____

3 ngày sau.

Hôm nay là ngày về nhà mẹ đẻ của nàng.

Trên xe ngựa.

Nàng ngồi nhìn Lâm Sơ nhắm mắt dưỡng thần trước mặt, chống cằm nói:

"Đáng lẽ ngươi không nên về cùng ta, phải mặt lạnh nói có việc... Phải thể hiện ghét bỏ ta đến cực điểm..."

Lâm Sơ mở mắt nhìn nàng, đôi mắt sủng nịnh:

"Theo lễ phải đến... hơn nữa người ta muốn thăm đâu phải bọn chúng mà là là Thủy nhạc mẫu..."

Nàng nhìn hắn mà tươi cười, nụ cười lại khiến người ta có chút lạnh gáy:

"Thủy di nương không mang đao lên chém ngươi là may mắn lắm rồi đó... Đừng tưởng bở được cho sắc mặt tốt..."

Lâm Sơ nuốt nước bọt, không nói gì.

Vệ phủ.

Đến nơi lâm Sơ lập tức diện mặt băng, nàng cúi đầu hoá hình nhút nhát.

Cặp đôi đế hậu lật mặt lên sàn.

Vệ Tuẩn cùng Vệ phu nhân, Vệ Ca và Thủy di nương đều đứng ngoài cửa.

Thấy nàng cùng Lâm Sơ đi xuống từ xe ngựa thì tươi cười đi đến:

"Con gái ngoan, Lâm hiền tế hai đứa đến rồi..."

Nàng nổi da gà, chút nữa thì vấp chân ngã, may có Lâm Sơ đằng trước nên không ai chú ý.

Nàng cố gắng kiềm chế, khẽ giọng:

"Tướng quân..."

Vệ Tuẩn gật đầu.

Lâm Sơ dù nổi da gà nhưng vẫn hoàn mĩ diện mặt lạnh không một gợi sóng.

"Vệ Tướng quân cứ đối xử với ta như trước, ngài cũng nên gọi như trước đi... Cách xưng hô này... Ta có chút... Không quen a... "

Vệ Tuẩn thấy có chút xấu hổ đan lẫn tức giận.

Lâm Sơ muốn hắn gọi như trước kia, không phải là muốn hắn gọi thẳng tên... trước kia đều gọi Lâm Sơ là Trấn Quốc tướng quân không thì Lâm tướng quân nên Lâm Sơ muốn hắn dùng ngữ điệu cung kính như trước đây để nói chuyện.

Vệ Tuẩn có cắn răng: "Lâm đại tướng quân..."

Lâm Sơ gật đầu.

Vào bên trong, Vệ Tuẩn rất thức thời nhường ghế chủ vị cho Lâm Sơ, người ta đã nói là đối xử như trước cũng nghĩa là cung kính như trước.

Cả đại sảnh im lắng, không khí có chút xấu hổ.

Lâm Sơ vẫn chẳng cảm thấy gì, hắn bình tĩnh uống trà.

Một người không cảm nhận được nữa chính là Vệ Ca... mắt nàng ta luôn hướng về phía Lâm Sơ, khuôn mắt nhỏ vì thẹn thùng mà đỏ ửng lên. Dù đã cố tình che dấu nhưng vẻ si mê vẫn hiện lên vô cùng rõ dàng.

Mắt nàng nhìn về Vệ Ca, miệng nở một nụ cười có chút xem thường.

Tại sao nàng lại cảm thấy Vệ Ca bây giờ có chút giống nàng ngày xưa... Vì tình mà mất lí trí, chỉ cần nhìn thấy người trong lòng có thể đánh đổi mọi thứ.