Lâm Sơ uồng hết ngụm trà cuối cùng hắn đứng dậy đối người Vệ phủ nói:
"Cũng không còn sớm, ta còn có việc hôm khác lại đến..."
khuôn mặt Vệ Ca lập tức hiện lên vẻ tiếc nuối và không cam lòng nhìn về phía Lâm Sơ.
Người Vệ phủ trực tiếp đen mặt.
Vừa mới ngồi xuống uống chung trà chưa đến một khắc đã nói muộn... Đây rõ ràng là không muốn ở lại, là vô cùng ghét bỏ Vệ phủ mà...
Bọn chúng đoàn đúng, nhưng chỉ một nửa... Hắn quả thực ghét bỏ Vệ gia không muốn ở lại đây nhưng một lí do khác chính là Thủy di nương... đôi mắt của Thủy di nương đang nhìn hắn vô cùng chăm chú, người khác nhìn vào thì chỉ thấy bình thường nhưng hắn ở chiến trường bao nhiêu năm chẳng lẽ không nhận ra, hiện tại trong mắt thủy di nương đều là lệ khí và sát khí, Thủy Di nương giống như bất cứ lúc nào cũng có thể lao lên chém chết hắn, róc xương lột da, băm thành trăm mảnh rồi vứt cho động vật ăn vậy.
Hắn không phải sợ sát khí đó, ở trên chiến trường nhiều năm hắn đã quen, hắn không có sợ chết... Chỉ là... Đó là nhạc mẫu của của hắn a... Hắn không dám phát ra khí tức gì cũng không giám trừng mắt lại... Hắn thật sự... thật sự rất... rất rất.. là khổ tâm a.
Trở về phủ.
Lâm Sơ lại kéo nàng đi đến thư phòng của hắn, mở ra mật đạo rồi dẫn nàng vào.
Trước mắt nàng chính là mấy trăm người... à không phải đến con số gần nghìn người đang miệt mài luyện tập.
Lâm Sơ nhìn nàng hỏi:
"Thế nào?... Đây chính là đội quân mạnh nhất, tinh nhuệ nhất của ta đó..."
Nàng đi đến gần hơn để nhìn:
"Không tồi... Nếu như ở trong quân doanh thì tùy ý một người cũng có thể làm đại tướng..."
Lâm Sơ kiêu ngạo nói:
"Đương nhiên... Họ đều là những tử sĩ mà ta đào tạo gần hai mươi năm nay rồi đấy..."
Ánh mắt nàng nhìn về Lâm Sơ đầy sự tìm tòi:
"Gần hai mươi năm sao Lâm Sơ?... Vậy thì từ một đứa trẻ vài tuổi ngươi đã bắt đầu nuôi tử sĩ?... Tâm cơ thật sâu, thật là có tham vọng a... ta quả thật vẫn không biết bao nhiêu về ngươi..."
Lâm Sơ cười cười:
"Thường thôi, thường thôi... Ta vẫn đâu bằng nàng, từ lúc là một đứa bé vài tuổi tay trói gà không chặt đã xung phong đi làm gián điệp địch quốc chứ..."
Nàng cười không nói gì, ngầm thừa nhận câu nói cũng như tán thưởng của Lâm Sơ.
----------_------------
Buổi tối.
"Hahaha ... cuối cùng cũng chờ được rồi... đến lướt ta... Anh Nhi ngoan nào ra đây, ta sẽ nhẹ thôi... ra đây đi nào..."
"Lâm.. Lâm Sơ... ngươi bình tĩnh... ngươi bình tĩnh, đừng manh động có gì từ từ nói a..."
"Ngoan... không đau đâu mà... đến đây nào Anh Nhi..."
" A... đau, đau, đau...Lâm Sơ ngươi nhẹ thôi... ngươi muốn chết đúng không hả... đau quá... "
"Xin lỗi, Xin lỗi... ta đã nhẹ rồi mà... ngoan ngoan, một chút sẽ không đau..."
"Ngươi buông ta ra... cút đi cho ta... cút... cút... mau cút đi..."
Một lúc sau.
"Tha... tha cho ta đi..."
"Sao vậy?... có thế này mà đã không chịu được rồi?... ngươi có thực sự là Trấn Quốc tướng quân không?... "
"Cầu... cầu xin nàng đó Anh Nhi... ta sai rồi... ta không giám nữa đâu..."
"Hừ... cho ngươi khiêu khích ta... cho ngươi kiêu ngạo..."
"A... A... ta sai rồi... Anh... Anh Nhi tha cho ta đi... A... A..."
"Ngươi nằm mơ đi..."