Trong phòng.
Cặp mày thanh tú của nàng nhíu chặt lại, mắt nhìn về nam tử ở trên trần nhà trầm giọng nói:
"Xuống đây..."
Lâm Sơ lắc đầu liên tục:
"Không xuống, không xuống..."
Nàng bực mình hét lên:
"Lâm Sơ ngươi có xuống đây cho bổn điện hạ không hả... Ngươi có còn là đàn ông không hả..."
Lâm Sơ nhìn nàng, giọng nói không cam lòng:
"Ta không xuống đâu... Ta không cần làm đàn ông nữa... Anh Nhi ra tay thật độc ác... Thật là đau a...ta Không xuống đâu..."
Trán nàng nổi đầy gân xanh:
"Lâm Sơ... Có chơi có chịu... Ngươi thua thì phải bị phạt... Hơn nữa ngươi là nam nhân còn là đại tướng quân nữa, có vết thương lớn nhỏ nào mà ngươi chưa từng chịu chứ... Cái này thì đau cái gì hả..."
Dù bị nói đến như thế nhưng Lâm Sơ vẫn không chịu ra.
Nàng giận đến mức không thể nói gì, hổn hển nói:
"Không chơi với ngươi nữa..."
Rồi nàng đi ra ngoài....
Ngày hôm sau.
Bạch vú nhìn nàng, tay cầm một danh thiếp mời nói:
"Phu nhân... Hôm nay là sinh nhật của Bách Hoa công chúa, đây là thiếp mời dự sinh nhật ạ... "
Nàng đưa tay nhận lấy, mở ra xem một chút rồi gật đầu:
"Được... Vậy làm phiền vú giúp ta sửa soạn..."
Bạch vú gật đầu.
_______________-________
Công chúa phủ.
Phủ được trang trí vô cùng lộng lẫy.
Bách Hoa công chúa tên thật là Nam Vi là công chúa đúng thứ ba trong mười một vị công chúa và là đứa con gái mà hoàng đế Nam quốc yêu thương nhất... Sự sủng ái của hoàng đế giành cho Bách hoa chỉ thua kém mỗi thái tử mà thôi.
Một thị nữ chạy đến, hành lễ với nàng rồi nói:
"Tham kiến Trấn Quốc tướng quân phu nhân... Công chúa đang đợi người ạ, xin người đi theo nô tỳ..."
Nàng gật đầu đi theo thị nữ.
Đến một căn phòng, thị nữ nhìn nàng:
"Phu nhân... Công chúa đang ở trong chờ người ạ, mời người vào..."
Nói xong nữ tỳ nhanh chóng mở cửa phòng ra.
Nữ tỳ đi vào trước hành lễ:
"Thưa công chúa, Trấn Quốc tướng quân phu nhân đã đến ạ..."
Nàng bước vào, ở bên trong là một nữ tử xinh đẹp ăn mặc lễ phục sang trọng đang thưởng trà.
Nàng hơi cúi người xuống làm lễ:
"Công chúa điên hạ..."
Nam Vi nhìn nàng rồi nhìn nữ tỳ nói:
"Ở đây không có chuyện của ngươi nữa, lui ra đi..."
Nữ tỳ đáp "vâng" rồi nhanh tróng ra ngoài.
Nam Vi lại xung quanh, xác nhận chắc chắn không có ai rồi đi đến chỗ nàng, đỡ nàng dậy.
"Biểu tỷ mau đứng dậy..."
Nàng cùng Nam Vi ngồi xuống.
Nam Vi chính là biểu muội của nàng vì mẫu phi của Nam Vi chính là muội muội của tiên đế, công chúa Bắc Quốc năm xưa đến đây hoà thân với hoàng đế Nam quốc... Liên Hoàng quý phi, Bắc Liên.
Mẫu phi của Nam Vi vào năm mà Nam Vi lăm tuổi đã qua đời, đương nhiên không phải bệnh chết hay sự cố mà là bị hại. Nam Vi quỳ ngoài điện dưỡng tâm điên cầu xin sử lí kẻ đã gây ra, nhưng Hoàng đế lại không ra, Nam Vi quỳ ở đó suốt một ngày một đêm, một đứa bé lăm tuổi lại quỳ ngoài trời tuyết suốt một ngày một đêm kết quả hoàng đế vẫn không làm gì cả còn Nam Vi thì suýt chút nữa mất mạng, nằm trên giường suốt một năm.
Nữ nhân kia bị sử tội chém đầu nhưng đó là chuyện của lăm năm sau.
Lúc đó lòng Nam Vi đã lạnh, đã biết thế nào là nhà đế vương vô tình, dù là phụ hoàng cưng chiều, nâng niu như thế nào thì cũng không bằng quyền lực.
Sau khi được Bắc quốc nói đến chuyện nội ứng thì Nam Vi lập tức đồng ý Nam Vi nghiêng về phía Bắc quốc, ủng hộ Bắc quốc về mọi mặt.
_____-__________
Nam Vi nhanh nhẹn mà rót cho nàng một chén trà.
Nàng nhẹ nàng cầm chén trà lên nhấp một ngụm rồi hỏi:
"Muội dạo này thế nào rồi..."
Nam Vi cười cười nói:
"Muội á... Vẫn bình thường, chả có gì khác cả..."
Nam Vi nhìn nàng, ánh mắt xinh đẹp chứa sự bất ngờ:
"Muội nghe tin tỷ được ban hôn mà giật cả mình, muội cứ tưởng kiểu gì tỷ cũng sẽ tìm cách đấy nó đi... Thật không ngờ tỷ lại gả thật, lúc muội nghe được chuyện tỷ gả cho Lâm Sơ thật muội suýt chút là đau tim mà chết đó..."
Nàng cười, xoa đầu Nam Vi:
"Việc này không nhịn được sao thành đại sự... Lâm Sơ nắm giữ binh lực của Nam Dạ vô cùng có sức ảnh hưởng, việc này không hại chỉ lợi... Mặc dù ta có chút uất ức thật..."
Nam Vi gật đầu "À"một tiếng, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt đầy sự hiếu kì:
"Có phải... Tỷ... Thích Lâm Sơ không..."
Nàng lạnh nhạt phủ nhận:
"Không..."
Nam Vi ỉu xìu xuống, bĩu môi nói:
"Muội biết tỷ không nói dối, nhưng muội vó chút không tin... Nếu chỉ vì để Lâm Sơ nghiêng về phía chúng ta thì có rất nhiều cách nên tỷ sẽ chẳng cần để ý đến hắn chứ đừng nói là gả..."
Nàng bình tĩnh đáp, giọng nói không có chút cảm xúc dư thừa:
"Ta nợ hắn rất nhiều... Biết làm vậy là không đúng, cho hắn hi vọng rồi lại để hắn tuyệt vọng... Nhưng ta không biết làm gì khác cả..."
Nam Vi nghe không hiểu lời của nàng, Nam Vi cầm chén trà lên nhấp một ngụm rồi hỏi tiếp:
"Thế tỷ thích ai?"
Nàng im lăng rất lâu, giống như đang suy nghĩ.
Nam Vi biết nàng sẽ im lặng hoặc chuyển chủ đề khắc nên chả có hi vọng nàng sẽ trả lời, chỉ là hỏi cho vui mà thôi.
Nhưng lần này lại ngoài sự tưởng tượng của Nam Vi, nàng thực sự trả lời.
"Ta thích Nam Dạ."