Hệ Thống Nhiệm Vụ: Cửu Cửu Công Lược Thôi Nào !!!

Chương 147: Công Chúa Bắc quốc và thứ nữ Vệ phủ 19




Chỉ một lúc sau nàng đã được nữ tỳ dìu ra ngoài.

Một thân hồng y tinh sảo, tóc vấn đơn giản rồi cái vài cây trâm, trên người toả ra khí chất đơn giản nhưng lại vô cùng cao quý.

Nam Dạ đi đến bên nàng nắm lấy tay nàng kéo đi.

Nàng dãy dụa muốn hắn buông ra nhưng hoàn toàn không có tác dụng đạnh mặc hắn nắm.

Nam Dạ thấy nàng không dãy muốn hất tay hắn ra nữa mà ngoan ngoãn cho hắn cầm thì hài lòng cười thầm. Nàng và Nam Dạ cùng ngồi trên xe ngựa.

Nàng nhìn ra bên ngoài có chút cảm thán:

"Thật náo nhiệt... Lâu rồi không thấy cảnh này..."

Nam Dạ đặt cằm hắn lên đỉnh đầu nàng rồi nói:

"Chỉ cần Anh Nhi ngoan thì Anh Nhi muốn đi đâu ta cũng đưa Anh Nhi đi... Chỉ cần Anh Nhi không dời khỏi ta mà thôi..."

Nàng lâm vào trầm tư, đôi mắt mê man: Hắn nói thật sự đúng... Trước đây nàng quấy phá kết quả luôn mang về quả đắng... Sau này quen, biết chống cự cũng chẳng có ích gì mà nàng cũng lười đi chống cự... Lần nào cũng lạnh nhạt, coi hắn thành không khí hắn lại vui vẻ chấp nhận... Có lẽ chỉ cần nàng 'ngoan' hắn thật sẽ thả nàng ra...

Tiếng phu xe vang lên:

"Chủ nhân... Đã đến nơi rồi ạ..."

Tiếng nói của mã phu khiến nàng bừng tỉnh, tay lập tức đẩy hắn ra.

Nam Dạ không tức giận, hắn đi xuống trước rồi vươn tay đỡ nàng xuống.

Nàng hất tay hắn ra, vịn vào thành xe mà đi xuống.

Ở đây khá là thoáng người nhưng ở một hẻm nhỏ lại trái ngược hoàn toàn ở trong đó không biết chuyên gì xảy ra mà có rất nhiều người vây xem.

Nam Dạ nắm lấy tay nàng đi đến chỗ đông người đó.

Thị vệ thiếp thân của Nam Dạ tay chân nhanh nhẹn gạt những người cản đường phía trước, tạo thành lối đi thông thoáng cho hai người.

Nàng đã mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng đằng trước.

Vệ Ca cao cao tại thượng của thường ngày hiện tại lại đang điên loạn, thần trí bất thường nằm vật vã ở trên, y phục rách nát, toàn thân đều là những dấu đỏ tím vô cùng trói mắt do hoan ái mà để lại.

Quan trọng... Quan trọng chính là... Bên cạnh nàng ta đang có ba tên ăn mày, trần như nhộng không có gì che thân.

Hai tên một trên một dưới, dị vật không ngừng ra vào nơi tư mật của Vệ Ca, từng nhịp từng nhịp luân động vô cùng ăn ý ra vào.

Còn một tên đang không ngừng xoa bóp bầu ng.ực của Vệ Ca, dị vật của hắn thì cũng đang trong miệng của Vệ Ca ra vào không ngừng.

Vệ Ca bị đè ở dưới không ngừng rên rỉ, phát ra những âm thanh đứt quãng vô cùng dâm đãng như đang cổ vũ ba tên ở trên làm mạnh hơn nữa.

Ba tên nam nhân cũng vô cùng sung sướng mà rên lên, trông miệng phát ra những lời nói thô tục và dâm đãng.

"Đừng k.ẹp chặt... như thế... Đau... Đau chết ta rồi..."

"Ba người.... bọn ta hầu... hạ cho... ngươi có.... thoải mái không..."

"Đúng rồi... Thoái mái quá... Đúng là tiểu dâm... dãng mà..."

"Bị bọn... Ta th.ao lâu.... như ...vậy mà vẫn còn chặt... Đúng là yêu tinh...."

Nàng thật sự không nhìn được nữa mà quay đầu chạy ra một góc nôn khan.

Nam Dạ đi đến vỗ vỗ lưng nàng:

"Không sao... Không sao... Đỡ hơn rồi chứ..."

Sau một lúc thì nàng dừng lại, đầu vẫn cúi xuống đất Nam Dạ không nhìn thấy được sắc mặt của nàng tưởng rằng nàng đang sợ hãi.

Nam Dạ ôm nàng vào lòng:

"Không có chuyện gì rồi... Có ta ở đây... Có ta ở đây rồi..."

Sắc mặt hiện tại của nàng vô cùng khó coi, cơ thể không ngừng run rẩy, đôi mắt đỏ lừ nếu nhìn kĩ... Sẽ thấy được... một tia... Hưng phấn...

Bản tính tính của ma vốn chính là thích sắc dục, nhìn tuyệt vọng... Ngắm máu chảy, nghe những tiếng gào thét...