Hệ Thống Nhiệm Vụ: Cửu Cửu Công Lược Thôi Nào !!!

Chương 150: Công Chúa Bắc quốc và thứ nữ Vệ phủ 22




Tối đến.

Tất cả nữ tỳ đều quỳ xuống.

Sắc mặt lúc này của nàng vô cùng lạnh, lạnh đến mức làm người ta thấy run rẩy.

Tất cả bọn họ không làm gì sai cả cũng không biết thiếu nữ đang ngồi trên ghế giận vì cái gì... Bọn họ chỉ không dám nhìn thẳng thiếu nữ này mà thôi...

"Anh Nhi."

Tiếng gọi vang từ bên ngoài vào.đôi

Nàng chuyển tầm mắt từ đám người hầu đó lên phía cửa... Như đang chờ đợi cách cửa đó được mở ra.

Nam Dạ bước vào, hắn vừa bước vào đã thấy tất cả người hầu quỳ rạp trên mặt đất.

Nàng thì nhìn về phía hắn, Nam Dạ có cảm giác không lành... Đôi mắt nàng vô cùng lạnh, hắn thấy ở trong là sự tức giận mà hắn chưa bao giờ thấy được ở nàng.

Nam Dạ cố làm ra vẻ không biết cái gì mà đối với nàng cười :

"Anh Nhi... Có chuyện gì vậy?"

Nàng cất tiếng hỏi ngược lại, giọng nàng lạnh thấu xương:

"Vậy ngươi nói xem có chuyện gì?"

Nam Dạ thở dài một tiếng… nhìn nàng mà nở một nụ cười khổ:

"Xin lỗi... Là do ta không có cảm giác an toàn... Ta thực sự rất sợ..."

Cơn giận cố gắng kiềm chế toàn bộ mất khống chế:

"Ngươi sợ cái gì chứ?... Mấy năm nay Bắc quốc đã yên lặng không muốn gây chiến rồi, thậm chí còn nhường nhịn Nam quốc vô số lần, ta cũng đang ở trong tay của ngươi... Lâm Sơ không đứng về phía ngươi nhưng cũng không tranh với ngươi... Ngươi còn muốn gì nữa?"

Nam Dạ đi đến ôm nàng vào lòng:

"Xin lỗi... Ta... Ta chỉ là sợ... Ta sợ sẽ mất nàng... Sợ nàng rời xa ta..."

Nàng đẩy Nam Dạ ra, miêng nhếch lên cười lạnh, nàng nhìn hắn trong mắt đầy sự chế diễu:

"Ngươi sợ mất ta?... Ha nực cười, sao không bằng nói ngươi sợ quyền lực của bản thân bị lung lay... Thiên hạ sẽ bị đoạt mất... Vị trí mà ngươi đang ngồi sẽ bị kẻ khác đi ngồi lên..."

Nam Dạ mím chặt môi không nói gì.

Thấy vậy nàng càng tức giận hơn, nàng gạt tay làm đồ ở trên bàn rơi xuống đất, ấm chén toàn bộ đều vỡ.

"CÚT... CÚT HẾT CHO TA... ĐI RA NGOÀI... RA NGOÀI..."

Người hầu đang quỳ nhanh chóng lui ra như sợ thiếu nữ đang tức giận kia sẽ xả hết vào người mình

Nam Dạ chỉ có thể thở dài rồi đi ra ngoài.

Đợi tất cả đều ra ngoài không còn ai ngoài nàng thì nàng gục xuống đất.

Từng giọt từng giọt nước mắt của nàng rơi xuống, lăn dài trên má.

'Tại sao lại mơ mộng chứ?... tại sao lại chìm đắm chứ?... Biết hắn sẽ không vì mình sao còn cố...'

_-_-_-_-_-_-_--__-__--_-_-_

Chiến tranh bùng nổ, dân chúng hoang mang, thiên hạ đã loạn.

Lâm Sơ Trấn Quốc đại tướng quân đã được phán vô tội và thả ra nhưng binh quyền đã bị thu hồi một nửa, quyền lực cũng không còn như xưa...

Trấn quốc phủ.

Lâm Sơ một mình ở trong thư phòng, ngẩn ngơ mà nhìn bức tranh trước mặt.

Trong tranh hoạ một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi, dáng người nhỏ nhắn, mặc một thân hồng y làm nổi bật làn da trắng sứ, khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều, chiếc mũi cao thanh tú, khuôn miệng nhỏ chúm chím... Chỉ có điều đôi mắt nhắm nghiền như đang nghỉ ngơi, không ai nghĩ là đôi mắt này không thấy được ánh sáng...

Tiểu ca ca huynh ở đâu vậy?

Tiểu ca ca cảm ơn huynh...

Tiểu ca ca muội đàn hay chứ?...

Tiểu ca ca....

Tiểu ca ca...

Tiểu ca ca...

Hắn hối hận năm đó khi cứu nàng lại chưa từng nói chuyện với nàng. ……………

Trong đầu Lâm Sơ không ngừng hoài niệm.

Môi khẽn mỉm lộ ra một nụ cười đau khổ:

"Anh Nhi... Muội đã không còn là tiểu cô nương lúc nào cũng gọi tiểu ca ca ngày xưa nữa... Còn ta cũng không còn là tiểu ca ca năm đó của muội... Nhưng nếu muội muốn ta vẫn sẽ là... Làm tiểu ca ca âm thầm đi theo muội, âm thầm bảo vệ muội..."

………………

"Tướng quân... không hay rồi... Có chuyện đã sảy ra.. "

Của thư phòng được mở ra, một thị vệ hớt hả chạy vào.

Lâm Sơ hơi nhíu mày nhừng vẫn để người đó nói.

Sau khi nghe người nọ nói xong Lâm Sơ lập tức chạy ra ngoài, leo lên ngựa ra khỏi phủ.

_-__________

Thái tử phủ.

Nam Dạ tức giận quát:

"Ngươi nói cái gì?... Sao có thể không thấy chứ?..."

Ám vệ run rẩy cầu xin:

"Xin chủ nhân tha tội, xin chủ nhân tha tội..."

Nam Dạ đạp ám vệ đang quỳ một cái khiến hắn ngã rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

Nửa canh giờ sau.

Nam Dạ và Lâm Sơ lại gặp nhau.

Cả hai người toàn thân đều là mồ hôi, miệng thì thở gấp vì mệt mỏi.

Hai người nhìn thấy nhau nhưng không nói gì, chỉ tiếp tục trèo lên núi.

Bọn họ có cảm giác nàng đang ở trên đó, một chút nữa thôi là có thể thấy nàng.

Đỉnh núi.

Lâm Sơ và Nam Dạ cùng tới đỉnh.

Hai người nhanh chóng quét mắt xung quanh tìm kiếm.

Cuối cùng đã thấy được... Thiếu nữ một thân hắc y đứng trước vực thẳm, vạt áo tung bay theo chiều gió.

Nàng thoát ẩn thoát hiện như hoà vào màn đêm.

Nàng quay người mắt nhìn thẳng vào hai nam nhân, môi mỉm cười:

"Đến rồi sao... Làm ta chờ thật lâu a..."

Nam Dạ đi đến, giọng nói lo lắng:

"Anh Nhi... Đừng manh động..."

Nàng cười không nói gì.

Lâm Sơ đi đến đưa tay ra phía nàng, giọng nói bình tĩnh chán ăn người khác:

"Nắm lấy ta ta..."

Nàng nhìn Lâm Sơ mỉm rồi lại lùi về đằng sau một bước.

Lâm Sơ lập tức cuống lên:

"Anh Nhi dừng lại... Đừng lùi nữa..."

Nàng dừng bước mắt chuyển hướng sang nhìn Nam Dạ:

"A Dạ ~~ a~~ A Dạ , cuối cùng ta vẫn thua huynh, vẫn thua cái gọi là quyền lực..."

Nam Dạ đau khổ nói:

"Không phải... Chỉ là vì ta không muốn mất muội mà thôi... Ta...ta... Ta vốn không phải người năm xưa đã cứu muội... Ta cũng không phải là người đi tìm thuốc cho muội, Lâm Sơ mới là người đó... Ta chỉ là một kẻ cướp đi tất cả công lao đấy thôi, nên ta sợ hãi..."

Nàng im lặng không nói gì.

Lâm Sơ nhìn nàng cũng không nói gì cả như đang chờ phản ứng của nàng sau khi biết sự thật.

Sau một hồi nàng mới lên tiếng, giọng nói chất chứa sự đau thương vô hạn:

"A Dạ... Có vẻ huynh không biết rằng, người ta thích là người đầu tiên nói chuyện với ta khi mắt ta không nhìn được, cái giọng nói đó giống như ánh sáng chiếu rọi khi ta ở trong bóng tối, ta thích là hình ảnh mà khi ta thấy lại ánh sáng lần nữa nhìn thấy... Chứ không phái người cứu ta luôn im lặng không nói một lời..."

Nam Dạ ngẩn người.

Nàng lùi lại một bước nữa ngả người về phía sau:

"Nhưng thế thì sao?... Mọi chuyện đã không còn ý nghĩa nữa..."

Nam Dạ và Lâm Sơ lập tức lao lên muốn giữ nàng lại... Nhưng... Đã không kịp...