Hệ Thống Nhiệm Vụ: Cửu Cửu Công Lược Thôi Nào !!!

Chương 151: Công Chúa Bắc quốc và thứ nữ Vệ phủ 23




Dưới vực sâu trong sơn cốc ở một gian nhà nọ.

Trên giường có một nữ tử đang nhắm mắt, tiếng hít thở đều đặn, trong không gian an tĩnh nữ tử yên lặng say giấc.

Nữ tử có một làn da trắng sứ, cặp mày liễu thanh tú, cái mũi cao, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp giống như kiệt tác của tạo hoá vậy (Tiểu lỵ cảm giác mình đang miêu tả công chúa ngủ trong rừng phiên bản tào lao (@_@). )

Trong không gian yên tĩnh đó chuyền tới tiếng bước chân vô cùng rõ ràng.

Cửa phòng được mở ra, một nam tử bạch y bước vào. (Oàng tử đến đánh thức công túa dậy 。.゚+ ⟵(。・ω・) )

Nam tử đi đến bên cạnh giường rồi hơi cúi người xuống, đưa tay ra vuốt mặt nữ tử, nhỏ giọng đánh thức:

"Lên thức dậy rồi..."

Nữ tử hơi nhíu mày rồi đôi mắt dần mở ra.

Một đôi mắt to tròn vô cùng xinh đẹp, còn đang miên mang mơ hồ vì chưa tỉnh ngủ.

Nữ tử ngồi dậy, tay dụi dụi mắt ngáp một cái:

"Vậy mà trời đã sáng rồi... Con chưa muốn rời giường mà... Tối qua con ngủ muộn lắm giờ vẫn muốn ngủ...."

Nam tử phì cười, tay xoa xoa đỉnh đầu nàng yêu chiều mà nói:

"Ngoan... Lên dậy rồi... Rửa mặt rồi thay đồ đi, nhanh ra ăn sáng..."

Nữ tử bĩu môi, gật đầu à ừm vài tiếng rồi đáp:

"Vâng ạ..."

Nam tử đứng lên đi ra ngoài.

Vừa nghe tiếng cửa đóng lại nữ tử lền ngã xuống giường... Tiếp tục ngủ...

Nửa canh giờ sau.

Minh Thần lần nữa đi vào phòng.

Vừa vào đã nữ tử nằm cong người như con tôm mà ngủ ngon lành.

Minh Thần thở dài, hắn đi đến đưa tay vỗ nhẹ vào má nàng, giọng nói dịu dàng:

"Tiểu Anh... Tiểu Anh..."

Nữ tử vẫn không nhúc nhích... Vẫn hít thở đều đặn mà ngủ.

Minh Thần lắc lắc đầu thở dài, nhìn nàng một chút rồi đi ra ngoài.

---------_----------

Nàng một lần ngủ thẳng đến trưa.

Nàng mơ hồ tỉnh dậy, ngáp ngáp vài cái rồi rời giường.

Nàng thay đồ, rửa mặt rồi đi ra ngoài.

Nàng ra ngoài sân đã thấy Minh Thần một thân bạch y đang ngồi trên ghế đá, tay cấm một cuấn sách đọc.

Nàng mỉm cười, nâng bước chân về phía hắn.

Minh Thần nhàn nhạt lên tiếng:

"Chịu dậy rồi sao?..."

Nàng nàng phồng má, giọng nói có chút oán giận:

"Không phải tại người sao?... Người bắt con ngồi dã thuốc, xong lại phân loại cất vào hộp..."

Minh Thần bỏ cuấn sách trong tay xuống nói:

"Làm xong mọi việc vẫn còn rất sớm... Là do nàng ham chơi chạy đến kho chứa đồ nghịch mấy viên huyết minh châu và hắc minh châu mới từ long hải lấy về, đừng tường ta không biết..."

Nàng có chút chột dạ tinh nghịch lè lưỡi.

Minh Thần thở dài nhẹ nhàng nói:

"Bụng đói rồi đúng chứ?... đồ ăn ở trong, mau vào ăn đi..."

Nàng cười gật đầu rồi lập tức chạy đi.

Minh Thần lại cầm cuấn sách lên đọc.

Một lúc sau.

Nàng nhẹ nhàng bước đến chỗ Minh Thần, đặt cằm lên vai hắn nhỏ giọng nói:

"Sư phụ... Tĩnh Nhi bao giờ trở lại vây?"

Minh Thần bình tĩnh trả lời nàng:

"Ngày mai Tĩnh Nhi sẽ trở về..."

Nàng bĩu môi:

"Sao không phải hôm nay..."

Minh Thần cười không nói gì.

Nàng đi về phía ghế ngồi xuống, tiếp tục nói:

"Vậy người nghĩ vụ đàm phán này Tĩnh Nhi có thắng bọn họ không?"

Minh Thần im lặng.

Nàng tiếp tục nói:

"Sư phụ... Đàm phán với danh môn chính phái láu cá kia không dễ đâu, hơn nữa Tĩnh Nhi còn là một đứa bé chứ..."

Minh Thần im lặng tiếp.

Nàng thấy gắn bơ nàng thì cầm lấy tay đang cầm sách của hắn kéo kéo:

"phu quân ~~~ chàng không để ý ta..."

Minh Thần nhìn nàng một chút rồi thở dài nói:

"Tiểu Anh yên tâm đi, khả năng của Tĩnh Nhi như thế nào chả lẽ nàng còn chưa rõ sao... Thằng bé không ép chết đám danh môn chính phái kia là may rồi... Không cần lo cho thằng bé..."

Đôi mắt chớp chớp nhìn hắn:

"Nhưng dù sao Tĩnh Nhi cũng chỉ là một đứa trẻ... Còn đám người kia chính là đám lão già hồ ly..."

Minh Thần xoa nhẹ đầu nàng:

"Ta nói rồi, không có chuyện gì đâu... Yên tâm..."

Nghĩ nghĩ một chút rồi nàng ngoan ngoãn gật đầu.