Nhưng vừa nghĩ đến hoàng đế thì hắn nhíu mày: chính hắn hại ta bị hành thích.
(tinh độ hảo cảm -40 bây giờ là +35 cửu cửu cố lên, đừng nản chí)
Hắn:”tiểu đệ ta do cãi nhau với phụ mẫu, bất hòa với gia đình nên mới bỏ nhà đi, để di Hi tiểu thư chê cười rồi”
Cô thực sực muốn cần dao chém. Chết tên gian thân phó thần kia cộng được 5 điểm thì trừ mất 40 điểm. tuy là trong lòng đang chửi 18 đời tổ tông của nhà họ phó nhưng ngoài mặt cô vẫn giữ nụ cười dịu dàng nói:
“không sao nếu ta nhìn thấy nhất đinh sẽ báo, có lẽ tiểu đệ của huynh bỏ nhà là có uổn khúc hoặc hoặc là hiểu lầm gì huynh đừng trách, nếu thấy tiểu dệ của huynh thì ta sẽ khuyên tiểu đệ của huynh về nhà”
hắn cười :”cám ơn Đi Hi tiểu thư, không phiền tiểu thư”
phó Thần : đúng là một cô nương tốt, bao dung, vị tha thấu hiểu lòng người ,… thật đúng không những có dung mạo khuynh quốc mà còn có một tấm lòng đẹp.
(tinh~~~độ hỏa cảm +45 bây giờ là +80% ảnh…ảnh… hậu)
Cô cười dịu dàng:" Phó Thần huynh đã vậy. Thì lên đường cẩn thận, mong huynh sớm tìm được Tiểu Đệ Của mình.
Phó Thần Ôm Quyền chào tạm biệt với cô.
Một tháng sau khi Nguyệt Cửu rong chơi đủ thì lên đường về kinh thành.
Trong một tháng này Phó Thần vào nam ra băn nhưng vẫn không tìm được một chút tung tích của vị hoàng đế như là người đó không tồn tại tên thế gian này vậy, hắn một bụng tức giận mà quay về kinh thành.
ở nguyệt lâu tất cả nghe tin Nguyệt cửu chở về đều xếp hàng ở ngoài của chào đón cô.
Cố xuống xe ngựa thì tất cả đồng loạt quỳ xuống hô:”mừng tiểu thư đã về”
Cô chỉ gật đầu rồi vẫy tay ý bảo đứng lên.
Nguyệt Cửu quay sang mị nhi và ngọc nhi nói:” hài muội theo ta vào đây”
Hai người lập tức gật đầu rồi đi theo cô vào.
Khi vào đến phòng cô ngồi xuống bảo:”tiến hành thế nào rồi?”
Ngọc Nhi:”thưa tiểu thư, mọi chuyện đã xong rồi ạ”
Mị Nhi:”tây vực đã bị chúng ta thâu tóm, thời gian này thì đang sử lí dư đản, tầm một thời gian nữa chúng ta có thâu tóm hoàn toàn tây cự rồi ạ."
Cô gật đầu rồi lại hỏi:” thế còn trong triều, từ dư có thong báo gì không” từ Dư là trung thần quyền cao trúc trong bên ngoài thì là trung lập nhưng bên trong lại thế lực tiên hoàng để lại cho nguyên chủ cùng với vị thừa tướng Cố Anh
Ngọc Nhi:” dạ có, Từ Dư tướng quân nói Phó Thần do không tìm thấy được hoàng thường nên cho thông báo ra ngoài rằng hoàng thường bị bệnh nặng liệt giường không thể lâm triều,tình trạng nguy cấp không ai được vào nếu không sẽ ảnh hưởng đến long thể của hoàng thượng ạ. Còn hắn và An Định vương đang cùng nhau gia sức chạy đua vũ trang”
Cô ngồi nghe mà phì cười:” ai bảo hắn dám ức hiếp ta, phải cho hắn chịu trái đắng một chút chứ”
Mị Nhi hỏi:”tiểu thư bây giờ có cần thông báo cho Từ Dư tướng quân và Cố Anh thừa tướng hành động không”
Cô lắc đầu:”không cứ để cho hai người bọn họ đấu một mất một còn đi thì chúng ta mới xen vào làm ngư ông đắc lợi, còn bây giờ thì chúng ta cứ ngồi xem hổ đấu đi”
Hai người gật đầu rồi Ngọc Nhi lên tiếng:”tiểu thư à, trúc viên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ có thể chuyển vào rồi ạ”
Cô gật đầu. trúc viên đó là tiểu viên trong rừng trúc mà nguyên chủ ở mỗi khi ra ngoài cung.
Ở trong hoàng cung thì tên gian thần thái phó đang ngồi đập đồ vì tức giận.
Hắn quát ám vệ “Đúng là một lũ vô dụng, chỉ là một tên gầy yếu bệnh tật mà không tìm được đúng là vô dung”
Những ám vệ quỳ xuống không giám ngẩng mặt lên nhưng trong lòng không ngừng khinh bỉ: chẳng phải chủ nhân đi tìm cũng không tìm được dù chủ là một cái bóng sao.