Hệ Thống Thăng Cấp Cải Tạo Phú Nhị Đại

Chương 41: Đại môn




Mặc dù chỉ là hai phương án đơn giản, thế nhưng Bùi viện trưởng lại khá là động lòng, học trò nghèo khó trong học viên không phải là số ít, mặc dù Học phủ có thể cung cấp một vài chuyện vặt để làm nhưng cũng rất có hạn, hơn nữa học viện cũng không có mục chi dành riêng cho chuyện này, đều là do tiết kiệm từ những chi phí khác mà ra, bởi vậy nên số tiền có thể phát cho những học trò đó thật sự rất ít, vì vậy nên trong viện có không ít học trò phải mặc y phục đầy mảnh vá mà không có tiền để mua cái mới.

Ngoài ra thì học viện cũng không có học bổng, dù rằng học viện vẫn luôn muốn thưởng cho những học trò ưu tú một ít phần thưởng nhưng mà tài chính lại quá ngặt nghèo, nên cũng đành thưởng một ít vào cuối mỗi năm học mà thôi, mục chi dành riêng cho thưởng quả thực là không có.

Chỉ là nhiều chuyện cụ thể viện trưởng cần phải thương nghị với những quản lý khác của Học phủ mới được, ông cũng không đưa ra câu trả lời ngay, mà là hỏi nơi đặt chân của Đường Dịch, xong nói nếu có tin tức gì sẽ tìm đến hắn.

Đường Dịch cũng không gấp gáp, cung kính tạ ơn xong rồi quay về, còn Đoạn Vân Phi ở lại học viện, viện trưởng quý hắn là thiếu niên có tài nên có ý định bồi dưỡng, bắt đầu từ mai liền phải đi theo các học trưởng học tập.

Đường Dịch đi rồi, viện trưởng liền hỏi Đoạn Vân Phi về chuyện của Đường Dịch, Đoạn Vân Phi cũng nói cả những chuyện mà Đường Dịch đã giúp đỡ hắn như nào ra luôn, trong lòng viện trưởng sẽ tự có suy xét của mình, ông vốn khá lo lắng về nhân phẩm của Đường Dịch, lo lắng tiệm cơm sẽ khiến các học trò học hư, nếu là như vậy xem ra không cần phải lo lắng quá.

Hai hôm sau Đường Dịch nhận được tin, rằng viện trưởng mời hắn đến Học phủ bàn chuyện, Đường Dịch biết chuyện này không sao cả, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, mấy người Ôn Ngôn cũng buông lỏng rất nhiều.

Trải qua cả ngày thương nghị, Đường Dịch và viện trưởng mới thỏa thuận xong chi tiết một số điều, thậm chí viện trưởng còn nghĩ tới chuyện thẩm định đánh giá nữa, khiến Đường Dịch không thể không bội phục sự thận trọng của ông.

Lấy được sự cho phép của Học phủ, Đường Dịch liền ngựa không dừng vó đi tìm chưởng quỹ môi giới Thành Tín, ông chủ chỗ môi giới nhìn tờ công văn trên tay hắn mà cằm muốn rớt xuống luôn, thầm khen tiểu tử này giỏi, sau đó liền dẫn theo Đường Dịch đi xem những bất động sản không bán được đó giờ.

Môi giới Thành Tín có không ít bất động sản ở gần Học phủ, cũng có tiệm hai, ba tầng lầu, đều có vị trí vô cùng tốt, có điều Đường Dịch lại không coi trọng những cửa hàng đó, sau một hồi xem qua xem lại, sau khi bàn bạc xong hắn và Ôn Ngôn chọn hai căn nhà trệt nối liền nhau làm cửa hàng.

Giá của hai căn nhà trệt rẻ hơn rất nhiều, tuy rằng diện tích không lớn nhưng vừa với ý tưởng cửa hàng thức ăn nhanh của Đường Dịch, hai căn nhà sát nhau, chỉ cần đập đi bức tường ở giữa hai nhà đi là xong.

Quan trọng hơn là hai căn nhà này đều có sân sau, mua rồi sửa lại chút là có thể ở, tiết kiệm được tiền mua nhà ở.

Hai gian nhà cần phải tu sửa lại, Đường Dịch muốn tách khu sinh hoạt với cửa hàng ra riêng biệt để sống thanh tĩnh một chút, hơn nữa bếp sau phải nấu thức ăn, cả ngày chỉ toàn là khói với mùi đồ ăn, hắn không muốn nhà của mình sẽ bị bám mùi vậy.

Như vậy cần phải kiến thiết lại, cộng thêm phải trang trí cửa hàng, xây phòng bếp nữa, đây chính là một công trình không nhỏ, số tiền tiêu tốn thậm chí còn hơn cả tiền mua nhà nữa. Đường Dịch mặt dày theo chưởng quỹ môi giới Thành Tín mãi để ông ấy giúp đỡ tìm đội ngũ xây dựng, lại thêm một hồi thương lượng về giá cả mới được xem là xong, một đợt này tiền bay ra ngoài như gió, bạc trong tay của Đường Dịch bay đi hơn một nửa, còn lại cũng chỉ là hai, ba trăm lượng mà thôi.

Khoảng thời gian này Đường Dịch thuê một gian nhà nhỏ sống tạm, cả ngày bận tối mày tối mặt.

Ở đây chưa từng xuất hiện kiểu cửa hàng thức ăn nhanh như vậy, Ôn Ngôn cũng chỉ biết khái quát mà thôi, cụ thể như thế nào cũng mờ mịt không rõ, Đường Dịch chỉ đành tới đâu hay tới đó mày mò tự làm mọi thứ, từ thiết kế phong cách tổng thể đến khay đựng cơm có chức năng giữ ấm, từ cả bàn ghế đến cả đồng phục cho nhân viên cửa hàng, tất cả đều dựa vào mình Đường Dịch tự nghiên cứu.

Khả năng hội họa của Đường Dịch vào lúc này cho thấy tầm quan trọng của nó đến mức nào, hắn tiêu tốn mất mấy ngày, sửa lại bản thảo không biết bao nhiêu lần, cuối cùng mới đưa được bản thiết kế cho đội xây dựng, đội xây nhìn bản thiết kế cũng đều sửng sốt, bọn họ chưa từng nhìn thấy bản vẽ nào như thế, vẫn cần Đường Dịch phải thuyết minh lại từng cải, dù sao thì những thứ trong bản thiết kế này nếu như từ đầu đã làm sai thì về sau rất khó sửa lại.

Còn phải đi đặt làm bàn ghế nữa, Đường Dịch đặt màu bàn ghế là màu vàng ấm, rất giống với phong cách tiệm ăn nhanh ở hiện đại, bàn thì chia thành bàn hai người và bàn bốn người, dựa theo bố cục trong cửa hàng để sắp xếp cho phù hợp.

Ngay cả khay đựng thức ăn, tô đũa chén đĩa đều đi đặt làm cả, mỗi cái đều được khắc lên ký hiệu độc nhất của tiệm.

Tên tiệm là do Ôn Ngôn đặt, bởi vì Đường Dịch từng mặt mày hơn hở bảo đảm rằng tiệm thức ăn nhanh này sẽ khiến cho những học trò đó như bước vào cánh cổng của thời đại mới, vì vậy Ôn Ngôn liền đặt tên tiệm là "Tiệm ăn nhanh thời đại mới" (*), cái trình độ đặt tên này vẫn khiến Đường Dịch cười sặc sụa như trước, có điều Đường Dịch cũng không phản đối, dù sao cũng chỉ là mỗi cái tên, em ấy thích tên thì lấy tên đó.

Cứ như vậy tu tu sửa sửa hơn một tháng, trong thời gian đó có hai lần trúng vào kỳ nghỉ phép của học trò, không ít học trò đều phát hiện ra ở đây sắp mở một tiệm cơm, đều cảm thấy lạ vô cùng, thế mà ở gần Học phủ lại có thể mở được một tiệm cơm, ông Bùi viện trưởng cứng đầu cứng cổ bảo thủ thế mà thông suốt rồi ư?

Một tháng sau tiệm ăn nhanh mới trang hoàng xong xuôi, mấy người Đường Dịch bận rộng quét tước vệ sinh trong cửa hàng, mệt muốn lả người luôn, đang lúc bận dọn mặt mày xám xít liền nhận được tin từ Bùi viện trưởng, chỉ đành thay bộ quần áo khác, vẻ mặt mệt mỏi đi tới nghe lệnh.

Trong phòng Bùi viện trưởng còn có mười thanh niên đang mặc đồng phục của Học phủ, những người này đều là học trò có gia cảnh bần hàn, chắt chiu từng chút để đi học, đều rất khó khăn, trên y phục của Học phủ mỗi người đều có vài mảnh vá.

"Ta giới thiệu cho các trò một người, đây là sư đệ của các trò, Đường Dịch, năm nay mới đậu Lẫm sinh, cửa hàng thức ăn nhanh mới mở ở ngoài học viện cũng là của hắn, về sau các trò sẽ tới đó trợ giúp làm việc." Bùi viện trưởng giới thiệu: "Mấy trò này là đều là sư huynh của trò, ta sắp xếp cho các trò ấy làm việc ngoài giờ ở chỗ trò, còn lại trò tự mình sắp xếp nhé."

Mười cậu học trò tò mò nhìn chằm chằm vào Đường Dịch, thật không ngờ tới cái tiệm thức ăn nhanh ở ngoại học viên kia lại là do chính học trò của viện mở, hơn nữa còn là tiểu sư đệ chưa nhập học nữa chứ?

Đường Dịch chắp tay lại chào: "Xin chào các vị sư huynh, tiệm thức ăn nhanh thời đại mới của đệ khoảng năm ngày sau sẽ bắt đầu khai trường, tới lúc đó các vị sư huynh đến đó làm việc là được, còn mấy ngày này các huynh hãy đi cùng đệ tới tiệm ăn để huấn luyện cơ bản chút nhé."

Vì vậy lúc Đường Dịch quay lại, phía sau liền có thêm mười học trò mang theo khăn lau tới dọn dẹp, Đường Dịch giới thiệu mấy người họ cho Ôn Ngôn, sau đó liền trịnh trọng giới thiệu Ôn Ngon.

"Các sư huynh, đây là phu lang nhà đệ, Ôn Ngôn, tiệm thức ăn nhanh này đều là do em ấy quản lý hết, công việc của các huynh cũng đều do em ấy sắp xếp cả, nếu như có điều gì thắc mắc cần hỏi, tìm đệ hoặc là tìm em ấy đều được cả.

Ôn Ngôn ngại ngùng cười, học trò của Học phủ đều là những thứ như trời với y, những người đó từng là một nhóm người được rất nhiều người hâm mộ, hiện tại những người này đều đứng trước mặt y, nghe y dặn dò, còn làm công cho y nữa, lòng Ôn Ngôn cứ cảm giác quái quái thế nào á.

Mười vị học trò kia cũng rất khiếp sợ, hoàn toàn không nghĩ tới chủ của nơi này thế mà lại là một tiểu ca nhi, không phải tất tiểu ca nhi nào đều phải ở nhà nuôi con, nấu cơm giặt quần áo hay sao, tiểu sư đệ Đường Dịch này, thế mà để cho tiểu ca nhi của mình đi ra ngoài làm ăn?

Tiểu ca nhi sao mà có khả năng quản lý được gia nhiệp lớn như vậy chứ!

Nhưng mà những ý nghĩ này của bọn họ nhanh chóng thay đổi, Ôn Ngôn chỉ dùng một canh giờ mà đã sắp xếp họ rõ ràng đâu vào đấy, nói rõ với bọn họ sơ lược về công việc và những điều cần phải chú ý, tất cả đều trật tự rõ ràng, chứng kiến vậy họ liền biết đây là người có kinh nghiệm quản lý rồi, khác hoàn toàn những tiểu ca nhi không bước ra khỏi cửa nhà.

Trong lòng Ôn Ngôn cũng hơi thấp thỏm căng thẳng, có điều đã từng có kinh nghiệm quản lý nhà xưởng rồi, y vẫn có thể bình tĩnh xử lý được, chỉ là một nhà xưởng hơi lớn mà thôi, Ôn Ngôn nghĩ như vậy.

Ba hôm sau Đường Dịch nhập học, mấy người Quách Thùy Tâm cũng đã đến trước hai ngày rồi, ở trong cửa hàng giúp đỡ chút chuyện, tiện thể cọ vài bữa cơm. Mấy ngày này đều là do Ôn Ngôn làm cơm, cũng là vì luyện cho quen tay, sắp xếp thời gian nấu ăn mỗi ngày, quen thuộc với các trình tự nấu, tất cả đảm bảo cho mọi chuyện đều thuận lợi vào hôm khai trương chính thức.

Mấy người Quách Thùy Tâm và mười học trò làm việc ngoài giờ ở đây là nhóm người ăn thử đầu tiên, sau khi ăn xong liền khen không dứt miệng, quả thật như bước sang thế giới mới.

Đường Dịch: "..." Thôi được rồi, cái từ thế giới mới xem ra được mọi người khá là hoan nghênh.

Quá trình tân sinh nhập học khá là đơn giản, tính Đường Dịch tổng cộng bốn mươi bảy tân sinh, bái thánh nhân, nghe những lời giáo huấn xong là chia lớp, đợi lãnh đồ dùng liên quan, khá giống với ngày đầu khai giảng ở hiện đại.

Trong bốn mươi bảy học trò này có mười Lẫm sinh, những người còn lại đều phải trả tiền đi học, đa phần đều là con nhà giàu, có dẫn theo thư đồng hoặc là người làm đi theo, Học phủ cho phép dẫn người theo, nếu không thì một ít công tử bột không thể gánh vác sinh hoạt sẽ mang đến nhiều phiền toái cho học viện.

Bởi vì Đường Dịch có gia thất nên không muốn ở ký túc xá của học viện, mấy người Đoạn Vân Phi đều nói bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh hắn tới ký túc xá nghỉ trưa.

Lúc chia lớp, Đường Dịch và Thôi Trọng, Đoạn Vân Phi ở lớp giáp, Phó Trung Hành và Quách Thùy Tâm được phân vào lớp ất, sau còn có lớp bính, lớp đinh nữa.

Ở lớp giáp có tổng cộng mười người, ngoại trừ bảy người Lẫm sinh bọn Đường Dịch còn có ba vị sư huynh khác, đều có thành tích không tệ lắm nhưng do thi hương không được thuận lợi lắm, bọn họ có hi vọng lần sau sẽ thi được nên được xếp vào trong lớp giáp, đây là lớp có tiến độ học nhanh nhất, trình độ của Phu tử cũng cao nhất và cũng nghiêm khắc nhất trong học viện, cũng tương tự như lớp thực nghiệm, lớp một ở đời sau vậy.

Phân lớp xong xuôi thì vào xế chiều hôm đó đã có Phu tử đến giảng bài rồi, không thể không nói trình độ phu tử của Học phủ quả thực cao, nếu không phải là trước đó Đường Dịch đã đọc qua sách rồi thì quả thực có hơi không theo kịp, giảng xong một bài thì ngoại trừ Đường Dịch và Đoạn Vân Phi được nhập học sớm thì mấy học trò còn lại đều là vẻ mặt hoài nghi nhân sinh nằm nhoài trên bàn.

Thôi Trọng cảm thấy nặng đầu hoa mắt chóng mặt, vẻ mặt như sống chẳng còn gì luyến tiếc nữa, Đường Dịch và Đoạn Vân Phi đi lại gõ gõ đầu hắn: "Thôi huynh à, giờ mới là hôm đầu tiên, cố gắng lên!"

Vẻ mặt Thôi Trọng càng thêm tuyệt vọng như chẳng còn gì phải luyến tiếc nữa, liếc họ nói: "Hai người đệ là người sao, Phu tử nói nhiều như vậy mà hai đệ không bị choáng hả?"

Đoạn Vân Phi cười cười: "Đệ nhập học sớm một tháng, đã học qua phần này rồi."

Đường Dịch chân thành nói: "Lúc ở nhà mấy tháng sau khi thi viện xong đó, đệ đã đọc thuộc xong những sách cần học rồi."

Thôi Trọng: "..."

Quả nhiên hai được này không phải là người mà!

Đây cũng lần đầu tiên Đoạn Vân Phi nhắc tới chuyện này, cũng cảm thấy giật mình không thôi, cắn môi quyết định đêm nay sẽ thâu đèn khổ học, phải học theo tinh thần chăm chỉ chịu khó học của Đường đại ca mới được, trời ạ, muốn đọc thuộc những cuốn sách đó trong vào mấy tháng, dù chỉ là đơn giản đọc thuộc thôi cũng phải rất tốn công chịu khó mới được đó!

Đoạn Vân Phi không khỏi cực kỳ kính phục Đường Dịch.

Đường Dịch: "...." Ta có bàn tay vàng đọc qua là nhớ mà không dám nói ra, sợ mấy người tức chết.