Hệ Thống Thăng Cấp Cải Tạo Phú Nhị Đại

Chương 42: Đều đã thuộc cả




Edit: Tiểu Khê

Đường Dịch và Đoạn Vân Phi mỗi người một tay kéo Thôi Trọng dậy, kéo hắn rời khỏi bàn.

“Đứng lên đứng lên nào, mời huynh ăn cơm nhé, hôm nay A Ngôn có nấu nước ô mai, ngon, mát mà giúp tỉnh táo nữa.”

Thôi Trọng vừa nghe thế liền tỉnh lại liền: “Đường phu lang nấu nước ô mai đúng không, vậy phải đến uống rồi, đúng rồi, hôm nay có thịt heo xào dứa chua ngọt không?

“Có có, hôm qua mấy người các huynh đều nói thích ăn nên hôm nay A Ngôn liền nấu tiếp.”

“Vậy đi lẹ đi lẹ, bây giờ ta đang cần đến tiệm ăn nhanh thời đại mới để an ủi nhân sinh đau buồn của ta ngay.” Thôi Trọng nói xong liền đi luôn.

Mấy học trò đang ủ rũ nằm bẹp trên bàn nghe bọn họ nói muốn tới tiệm ăn mới mở ngoài học viện kia liền cảm thấy hiếu kỳ, vội vàng kéo ba người lại hỏi: “Mấy người tính đi tiệm ăn nhanh thời đại mới kia sao? Không phải là cái tiệm đó chưa mở cửa sao? Sao nghe ý của mấy người là đã sớm ăn trước đó rồi vậy?”

Đường Dịch khẻ mỉm cười, Thôi Trọng vỗ vai Đường Dịch nói: “Bởi vì ông chủ của tiệm ăn nhanh thời đại mới rất quen thuộc với Đường chưởng quỹ này!”

Mọi người nghe vậy liền mở to mặt, dồn dập chen qua đó liên mồm hỏi thăm: “Vậy cái tiệm ăn nhanh gì đó chỉnh là sản nghiệp của Đường huynh sao?”

“Không phải chứ! Đường huynh thế mà là một người làm ăn sao?”

“Ai đừng có nói là phải hay không, Đường huynh à, tiệm nhà huynh ruốt cuộc là có món gì ngon vậy?”

Đường Dịch ra vẻ cao thâm khó dò, cười nói: “Đây là bí mật, nếu muốn biết thì trưa hôm sau nhớ đến ghé nhé, những người lớp giáp chúng ta có thể được giảm giá 2 phần nha.”

Nói xong liền cùng Thôi Trọng, Đoạn Vân Phi cười nhạy ra ngoài, để lại một đám đồng môn ngơ mặt nhìn nhau, một lúc lâu sau, một học trò còn nhỏ tuổi nói: “Thịt viên xào dứa chua ngọt là cái gì?”

“Ai mà biết được.”

“Trời nóng quá, ta cũng muốn uống nước ô mai nữa.”

“Nhà ăn hôm nay sẽ có chứ?”

“Vào mùa hè này nhà ăn mà làm đó một lần thì tốt quá mà!”

“ Aiz..”

“Chiều hôm nay phải nói với Đường huynh rằng nhà huynh nên làm nước ô mai mỗi ngày đi, ta đây sẽ mua mỗi ngày luôn!”

“Ý kiến hay ý kiến hay, chưởng quỹ là đồng môn của chúng ta, chuyện gì cũng dễ nói hơn mà!”

“Đúng vậy đúng vậy!”

Mấy người họ sôi nổi bàn tán vừa đi đến nhà ăn ở học viên, đều tưởng tượng đến cơm ngon nước ngọt vào trưa hôm sau nên cả đoạn đường đi đều hiện ra thần thái sáng láng, khiến cho nhóm phu tử nhìn lớp giáp cứ luôn ủ rũ sau buổi học đầu tiên bằng ánh mắt khác xưa.

“Mấy đứa đó đang nói gì vậy?” Một phu tử hỏi.

“Hình như nói tới cái tiệm thức an nhanh thời đại mới sắp mở kia thì phải.” Một phu tử khác nói.

“Hừ, đúng là học chả hay, cày chả biết, suốt ngày chỉ biết ăn thôi!”

“Ha ha, Chu huynh à, lẽ nào huynh không nhớ à, chính ta có nghe vài người luôn phàn nàn ghét mấy món ăn ở nhà ăn chẳng ngon mà, chà chà, cũng không biết mấy tên nhóc đó có nhịn được không chạy đi ăn không.”

“...”

Chỉ trong một khoảng thời gian thôi, độ bàn tán về tiệm ăn nhanh thời đại mới đã bao phủ khắp học viện, dù sao cũng đã nhiều năm rồi bên ngoài Học phủ chưa có một tiệm cơm hay tửu lâu nào mở cửa cả, đối với tiệm ăn được phê chuẩn này mọi người đều tò mò cả.

Đám người Đường Dịch ăn uống thoải mái ở tiệm ăn, mấy ngày nay Ôn Ngôn cũng đều sắp xếp huấn luyện cho các nhân viên về trình tự của tiệm ăn, từ việc lấy thức ăn như thế nào, tính tiền ra sao, qua mấy ngày luyện tập thì tất cả mọi người cũng đã tạm quen việc.

Mười học trò đến làm công được chia thành hai nhóm, năm người làm vào buổi trưa, năm người làm vào buổi tối, một buổi đều sẽ có ba người ở phía trước, hai người ở phòng bếp hậu viện, Đường Đại Hổ vẫn phụ trách việc mua nguyên liệu và các chuyện linh tinh khác, Trịnh Nghiêm thì phụ trách quản lý ở phòng bếp sau, Ôn Ngôn phụ trách nấu ăn. Có điều không phải tất cả các món đều do y làm, Đường Dịch sợ y làm nhiều sẽ mệt nên chỉ cho y mỗi ngày sơ chế ít nguyên liệu và chuẩn bị sẵn lượng gia vị liên quan tới công thức bí mật của mình thôi, còn những chuyện khác đa phần đều là do Trịnh Nghiêm cùng hai học trò làm công phụ trách hết.

Đồ ăn đã được chén sạch sẽ, bây giờ mọi người đang dùng cốc lớn uống từng ngụm từng ngụm nước ô mai, trời tháng chín vẫn còn hơi nóng, một cốc ô mai vào bụng cũng khiến mình mát mẻ hơn chút.

Thịt heo viên sốt dứa chua ngọt, cá hầm dưa muối, cà tím kẹp thịt vừa mềm vừa lạ miệng, thêm mấy món rau nộm ăn kèm nữa, mỗi người một khay thức ăn, ăn đến no căng bụng, thoải mái sung sướng.

“Thoải mái quá!” Quách Thùy Tâm xoa xoa bụng không có chút hình tượng nào ngồi phịch trên ghế: “Giờ ta không muốn đi đại tửu lâu gọi cả một bàn thức ăn nữa, ở đây này, mấy huynh đệ ta ăn chút đồ ăn, nói chuyện phiếm với nhau, quá là sướng rồi!”

“Đúng vậy! Nhưng bắt đầu từ mai chúng ta phải trả tiền, hôm nay phải tranh thủ ăn thêm tí, à đúng rồi, Đường huynh, buổi tối có món cá nhỏ chiên giòn không?” Phó Trung Hành nhét thêm một cái bánh kẹp (~ bánh tầng tầng aka Hamburger), chưa xong đã bắt đầu nghĩ đến tối sẽ ăn cái gì.

Đường Dịch lười biếng xoay eo: “Buổi tối sẽ làm món mà các huynh thích ăn, bảo đảm để các huynh ăn xong về sau sẽ đưa bạc cho ta mỗi ngày luôn.”

“Ha ha ha ha ——” Thôi Trọng cười lớn, mọi người cũng cùng cười rộ lên.

Mọi người ngồi cười nói một lúc rồi quay lại nghỉ trưa, Đường Dịch kéo tay Ôn Ngôn về nhà đi ngủ, trong cửa hàng những học trò đang làm thêm dọn dẹp quét tước, mười người này đều không tệ, làm việc tỉ mỉ, cũng không trộm lười biếng, cũng không nhiều chuyện, rất có chừng mực.

Tiểu viện nhỏ để ở cách tiệm ăn một khoảng ngắn, tường viện được trát vôi trắng tinh, bên ngoài trồng một hàng trú xanh, ngoài cổng chính còn có hai chậu hoa nguyệt quý lớn tươi tốt, Ôn Ngôn rất thích chúng, mỗi ngày đều sẽ tỉ mỉ chăm sóc.

Bước qua cổng là một cái sân rộng, một bên góc sân là một vườn rau nhỏ, phát triển cao hơn mặt đất một chút, trông qua cực kỳ ngăn nắp gọn gàng, trong vườn trồng một ít cải chíp, mới gieo mùa này, chừng đến đông sẽ có dư rau mà ăn, còn trồng thêm một ít hành lá, tạm thời chưa trồng thêm gì nữa, mùa này không thích hợp trồng rau, phải đợi tới mùa xuân năm sau mới thích hợp để gieo trồng.

Bên cạnh vườn rau là một ổ gà, kỳ thực mỗi ngày trong tiệm ăn nhanh đều sẽ mua trứng gà, bọn họ không cần phải nuôi gà, nhưng do Ôn Ngôn thích cảm giác vào lúc hoàng hôn mỗi ngày mò vào ổ trứng lấy ra quả trứng gà còn ấm, Đường Dịch cũng cảm thấy cũng nên nuôi một con gà trống để làm báo thức mỗi ngày, vì vậy bọn họ nuôi một gà trống và ba gà mái.

Kết cấu phòng ốc khá giống với phòng ở thôn Tiểu Phong, chỉ là gọn gàng đẹp hơn thôi.

Ở góc là nhà kho và bên cạnh là phòng dành cho khách đến nhà, nhà chính là khu vực sinh hoạt hàng ngày của Đường Dịch và Ôn Ngôn, ở trong phòng tiếp khách không đặt ghế gỗ gụ truyền thống và đặc biệt tìm người làm một bộ sô pha vải, bộ sô pha này là thứ khá mới lạ nên thợ thủ công làm đi làm lại mấy lần mới làm được, cả người ngồi lên thấy rất mềm, thoải mái nữa, không cộm mông, cũng chẳng cần phải giữ hình tượng gì cả. Sau khi làm xong chưởng quỹ môi giới Thành Tín thấy vậy liền cũng đặt làm cho mình một bộ.

Đặt cùng với bộ sô pha là bàn trà chân thấp, trên bàn trà có đặt một chậu sứ trắng nhỏ trồng cây xanh, đơn giản mà lại thanh lịch, sàn nhà đều được làm từ gỗ, không bị bụi bặm, cởi giày đặt ở trước cửa nên trong nhà sạch sẽ, vừa vào cửa liền cảm thấy thoải mái tinh thần.

Phòng ngủ vẫn làm kháng ngủ rộng rãi, mùa đông ở đây rất lạnh, kháng thực dụng hơn giường nhiều, Đường Dịch kéo Ôn Ngôn nằm xuống chăn nệm mềm mại, như con mèo lười cọ cọ cổ Ôn Ngôn, cọ một hồi lâu mới chìm vào giấc ngủ.

Ôn Ngôn nhẹ tay vuốt mái tóc đen tuyền của Đường Dịch, cảm nhận hô hấp vũng vàng của hắn ở trước ngực mình, trong lòng ngập tràn sự ấm áp và thỏa mãn, chẳng biết lúc nào cũng chìm vào giấc ngủ với nụ cười ngọt ngào.

Tình cảnh như vậy đều diễn ra mỗi ngày, nhu tình quanh quẩn quanh hai người và căn phòng nhỏ này mãi không tiêu tan, mỗi ngày đều vui vẻ thoải mái vậy, đều càng cố gắng cho tương lai về sau thêm tốt đẹp, đối với hai người họ mà nói, đây là cuộc sống họ rất hài lòng. Dù cho việc học có mệt nhọc, việc làm ăn có bận rộn thế nào cũng không thấy mệt mỏi gì cả.

Vào buổi chiều Đường Dịch bị đám người vây quanh, không ít học trò biết được Đường Dịch là ông chủ tiệm ăn mới, quây quanh lại tò mò hỏi thăm, còn có vài thiếu gia nhà giàu hỏi có thể mua về được không, họ thích chờ trong ký túc xá, chờ thư đồng của mình mua về ăn hơn.

Đường Dịch bận rộn trả lời một lúc, mãi tới lúc Phu tử lên lớp, giận dữ giáo huấn mọi người một trận thì mọi người mới tản ra, thành thật về chỗ ngồi.

“Từ sáng đến tối không nghĩ gì tới việc học, đầu chỉ toàn là ăn với uống thôi sao mà thành tài được, Đường Dịch!” Nói chuyện chính là Chu phu tử, người thích ăn thích uống mà ra vẻ lúc trưa: “Bài buổi sáng đã nhớ hết chưa mà đùa giỡn?”

Các học trò: “....” Buổi sáng giảng nhiều như thế sao mà chỉ trong mỗi buổi trưa đã nhớ hết được chứ! Phu tử này đang muốn nhằm vào Đường Dịch để giết gà dọa khỉ đây mà!

Đường Dịch đứng lên, khiêm tốn trả lời: “Thưa, đã thuộc hết rồi.”

Phu tử: “???”

Các học trò: “???”

Tình huống gì đây? Thế mà nhớ hết rồi hả?

Sau đó Đường Dịch mở miệng đọc lại hết bài khóa hồi sáng không sai một chữ nào. Các bạn học đều trợn mắt há miệng, thật muốn vả mặt phu tử mà, nhưng mà vì hình tượng nên ép mình nhịn xuống.

“Khụ... Xem như trò cũng tạm được, ngồi xuống đi, tiếp theo ai, Đoạn Vân Phi! Trò thì sao?” Chu phu tử xoay mũi nhọn chỉ về phí Đoạn Vân Phi.

Đoạn Vân Phi chậm rãi đứng dậy đọc lại một lần, hơn nữa trong giọng đọc vẫn còn mang theo âm sắc của tuổi thiêu niên, khiến mọi người nghe mà câm nín.

Anh tài tuổi thiếu niên, tiền đồ về sau không thể đo đếm được.

Phu tử: “...”

Tình huống hôm nay là sao đây!

“Tiếp theo, ai, Thôi Trọng!”

“Phu tử, trò nhớ hết rồi ạ.” Thôi Trọng thầm lo sợ, bị Đường Dịch và Đoạn Vân Phi kích thích nên buổi trưa hắn không ngủ, cứ luôn đọc đi đọc lại bài để học thuộc.

Tuy đọc vấp, ngập ngừng nhưng ít nhất không sai.

Phu tử: “...”

Lúng túng quá mà!

“Còn trò nữa!” Phu tử chỉ đại vào một học trò: “Trò đọc lại cho ta nghe.”

Cậu học trò kia: “....”

“Học trò.... hổ thẹn...”

“Giỏi nhỉ! Ta sớm biết mấy trò các người suốt ngày chỉ biết ăn uống chơi đùa mà thôi, không hề có một chút để ý tới việc học, các trò thử nghĩ coi...” Chu phu tử rốt cuộc cũng tóm được một cái bậc thang, lập tức xả hết những lời kịch đã nhịn lâu ào ào xả xuống đầu cậu học trò xui xẻo này.

Đồng bọn Đường Dịch: “...”

Cuối cùng vị Chu phu tử sĩ diện này chốt hạ rằng nay ngoại trừ ba người Đường Dịch thì tất cả học trò còn lại phải chép lại bài học này ba lần.

Này cũng không được coi là tàn nhẫn lắm, càng ác hơn chính là buổi chiều nay Chu phu tử như muốn trả đũa lại giảng siêu nhiều bài, đến lúc tan học cả đám học trò đều phờ người ra, cả Thôi Trọng cũng muốn sụp đổ luôn.

Lúc ăn cơm tối có nói đến chuyện này, Quách Thùy Tâm và Phó Trung Hành ở lớp ất cười muốn bể bụng luôn, cười to trên sự đau khổ của người khác.

“Vị Chu phu tử này ta có từng nghe nói đến, là một người thú vị, cả ngày cứ thở phì phò như ai nợ ông ấy tám trăm lượng ấy.” Quách Thùy Tâm cười nói: “Có điều ông ấy trước giờ toàn là Phu tử của lớp giáp thôi, dạy vấn đáp về những nội dung chính trị rất có tiếng ở những Châu (*) quanh đây, có không ít người vì ông ấy mà tới học ở Học phủ, chỉ là không phải ai cũng có khả năng được xếp vào lớp giáp.”

Đường Dịch ngạc nhiên nói: “Theo như lời huynh nói thì hình như số học trò trong một lớp là không cố định hả?”

Quách Thùy Tâm và Phó Trung Hành nhìn nhau, lắc đầu thở dài, giả bộ nói: “Xem ra mấy người các người dù là học trò lớp giáp rồi nhưng mấy chuyện tin đồn không biết gì cả, chỉ có học cả ngày thôi, còn không thèm dò hỏi về quy củ của Học phủ mà.”

(*) là châu tự trị (đơn vị hành chính thời xưa), giống đơn vị tỉnh của mình bây giờ