[Hệ Thống Xuyên Thư] Sau Khi Xuyên Qua Nam Chính Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Tôi

Chương 110




"Bé cưng." Cố Triều trầm trọng nói, hắn mạnh mẽ kéo Thu Trì về phía mình, giọng nói hắn vẫn ân cần dịu dàng, nhưng hành động ôm chặt lại không ân cần như vậy.

Một tiếng gọi này khiến Thu Trì đang mãi mê suy nghĩ phải giật mình.

"Làm sao vậy?" Cố Triều đưa tay nâng cầm cậu lên, ép cậu phải nhìn vào mắt hắn, "Lại đau đầu sao?"

"Không có." Thu Trì gần như là trả lời ngay lập tức, cậu theo phản xạ mà lắc đầu.

Cậu không có ý định nói cho Cố Triều biết cái cảm giác kỳ lạ này của mình, bới chính cậu không dám chắc được thì sao có thể nói cho hắn nghe. Không phải cậu không tin Cố Triều, cậu chính là không tin chính mình.

Thu Trì sau khi nói xong liền liếm đôi môi khô khốc.

Ánh mắt Cố Triều tối đi, hắn không nhanh không chậm đưa tay vuốt ve da dẻ mềm mại của người trước mặt, nhìn đôi môi đỏ hồng bị cậu liếm đến sáng bóng, hắn cúi đầu há miệng cắn một cái lên môi Thu Trì.

Thu Trì: "..!"

Thu Trì đột nhiên bị cắn đau, nhịn không được kêu lên một tiếng.

"Tự nhiên cắn em làm gì?" Thu Trì che miệng, hờn dỗi nói: "Đau."

Cố Triều gỡ bỏ tay của cậu xuống, cúi đầu liếm lên môi cậu nói: "Không cần biết em đang suy tính điều gì, nhưng ở bên cạch anh, em không cần làm gì hết, chỉ cần sống thật vui vẻ."

Cố Triều dù sao cũng là chủ của một tập đoàn lớn, tai to mặt lớn trong thế giới ngầm, nhìn nét mặt lòng người đối với hắn đơn giản như dẫm chết một con kiến. Thu Trì trước mặt hắn cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.

"Anh... vậy anh, đừng có dùng ánh mắt đó nhìn em nữa." Thu Trì biết không giấu được hắn, cậu ngập ngừng nói: "Mỗi lần nhìn vào ánh mắt đó của anh thì em lại thấy đáng sợ vô cùng."

"Ánh mắt?" Cố Triều khẽ giật mình, thầm nghĩ bản thân đã sơ xuất lộ ra vẻ mặt đáng sợ trước mặt cậu, dọa sợ cậu sao?

"Chính là kiểu... kiểu..." Thu Trì không biết phải tả thế nào, cậu khua tay múa chân một hồi cùng không biết diễn tả như thế nào, cuối cùng dứt khoát nói: "Dù sao thì về sau không được dùng ánh mắt như vậy nhìn em nữa!"

Cố Triều thầm nghĩ bản thân dạo này có phải đã quá mệt mỏi rồi không? Bằng không hắn sẽ không chẳng bao giờ sơ xuất như vậy được. Chuyện khiến Thu Trì sợ hãi, hắn sẽ càng không bao giờ làm. Trực giác mách bảo cho hắn, chuyện này còn có nguyên nhân sâu xa hơn.

Từ ngày Thu Trì nói thế giới này chỉ là một cuốn tiểu thuyết, còn nói mình là người thế giới khác đến, mà nhân vật em ấy xuyên đến chỉ là một nhân vật qua đường chỉ được nhắc qua.

Hắn nhớ lại lần gặp đầu tiên giữa hắn và cậu, hắn đã cảm thấy có gì đó rất khác lạ mà không nói rõ ra được, sau đó mỗi ngày hắn đều mơ thấy cậu. Trong giấc mơ cậu chính là dáng vẻ như lúc đầu gặp, tuy bây giờ đã không còn mơ thấy nữa, nhưng em ấy đã nói hắn chính là nam chính. Nếu đã là nam chính trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình thì làm sao có thể nằm mơ về một nhân vật qua đường mới gặp một lần được?

Cho nên hắn liền cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như thế.

Đây thực sự chỉ là thế giới tiểu thuyết thôi sao? Thu Trì xuyên qua đây chỉ là sự trùng hợp? Thu Trì tin như vậy, Cố Triều lại không nghĩ như thế, hắn cảm thấy phía sau còn uẩn khúc.

Nhìn bảo bối dù có giận dỗi thì cũng ngoan ngoãn ngồi trong lòng mình, Cố Triều khẽ mỉm cười

Không phải vội.

Cố Triều thầm nghĩ.

Vẫn còn rất nhiều thời gian... sớm hay muộn hắn sẽ cũng tìm được đáp án.

Cố Triều ôm cậu dỗ dành: "Được, lần sau sẽ không..."

Thu Trì nhéo má hắn, cắt ngang: "Anh còn muốn có lần sau?"

Cố Triều lập tức sửa lời: "Không có lần sau, tuyệt đối sẽ không có nữa."

Thu Trì hài lòng: "Vậy còn nghe được."

Cố Triều thay vì tỏ vẻ cam chịu hay bất đắc dĩ thì hắn lại cảm thấy vô cùng vui vẻ. Hắn rất thích dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu, nhưng hắn lại càng thích cậu làm mình làm mẩy với hắn hơn. Bàn tay hắn đưa tới, ngón tay khẽ vuốt ve, chạm vào lông mi của Thu Trì.

Thu Trì bị chạm vào, theo phản xạ nhắm mắt lại, đồng thời cậu cảm thấy mi mắt thật ngứa, giống như có một con bươm bướm bay đến đậu lên đó vậy.

Thời gian trôi qua rất nhanh, xe cuối cùng cũng đi đến khuôn viên của Cố gia, Thu Trì nhìn ra bên ngoài, thời tiết hôm nay không được tốt, gió bên ngoài thổi rất mạnh, đến một cây cao sừng sững cũng bị thổi cho hơi nghiêng qua, tán cây bay tứ tung, nhìn giống như một cơn bão sắp kéo tới.

"Trời sắp mưa sao?"

"Không có." Cố Triều kéo cậu ôm vào lòng, "Hôm nay sẽ không mưa, nhưng sẽ rất lạnh." nói rồi hắn kéo cổ áo của cậu lên: "Cẩn thận lại lạnh."

Thu Trì được bọc kín mít, trong xe có máy sưởi, lại còn được Cố Triều ôm lấy, cậu chưa thấy lạnh đã muốn đổ mồ hôi rồi.

"Nhớ Tiểu Thất quá." Thu Trì nói: "Một tuần rồi." Chẳng biết Tiểu Thất có nhớ cậu không?

Cố Triều nói: "Trẻ em vào bệnh viện quá nhiều sẽ không tốt."

Thu Trì gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, hoàn toàn quên đi tuổi tác thật của Tiểu Thất.

Qua thêm một lát, xe cuối cùng cũng dừng trước cửa Cố gia, Thu Trì không kìm được hào hứng lập tức xuống xe.

Vừa bước chân xuống cậu lập tức bị một cơn gió mạnh thổi tới, khiến cậu loạng quạng bước chân, may mắn là có Cố Triều bên cạnh giữ lại.

"Đường trơn." Cố Triều nhìn cậu bị gió thôi cho lảo đảo, lập tức bước lên giúp cậu chắn hết gió, hắn mỉm cười đề nghị, "Anh ôm em vào nhé?"

Từ xe bước vào trong nhà chỉ cách có mười mấy bước chân, huống hồ bên cạnh còn có người, Thu Trì da mặt mỏng như giấy, dứt khoát từ chối: "Em tự đi được."

"Ngại à..."

"Thân ái!"

Cố Triều còn chưa nói hết, từ đằng trực tiếp đã vang lên tiếng gọi lảnh lót của Tiểu Thất, cắt ngang lời nói của hắn.

Tiểu Thất cả người mặc một chiếc áo lông dày màu nâu, thân hình cô bé vốn mập mạp, mặc thêm áo lông càng khiến cô bé thêm phần tròn trịa. Cô bé dang rộng hai tay hướng Thu Trì chạy đến.

"Thân ái ơi~"

"Tiểu Thất." Thu Trì vui vẻ ôm lấy Tiểu Thất nhấc lên, lúc ôm lên cảm thấy nặng tay hơn lần trước, xem ra lại mập lên rồi.

Tiểu Thất được Thu Trì ôm gọn trên tay, hai bàn tay mập mạp của cô bé lập tức phủ lên má cậu, lập tức mách lẻo với cậu: "Ba ghẻ rất đáng ghét, không cho Tiểu Thất đi thăm thân ái."

Cố Triều đen mặt, muốn đem nhãi con từ trên người Thu Trì xuống, sau đó đánh mông mấy cái cho hả dạ.

Con nhà người ta trợ công các thứ, tới đưa con này của hắn chỉ muốn đẩy ba nó xuống hố.

Thu Trì cố tập mãi thành quen, vỗ lưng an ủi nói: "Tiểu Thất đừng nghịch, trẻ em không nên đến bệnh viện quá nhiều, không tốt."

"Thân ái không yêu Tiểu Thất nữa rồi, toàn bênh vực ba ghẻ." Tiểu Thất hầm hực, tỏ vẻ thất vọng khi không được nhìn thấy Thu Thảo nổi bão với Cố Triều.

"Dĩ nhiên ba nhỏ của con phải yêu ba nhất rồi." Cố Triều đắc ý nói, muốn tranh với hắn, còn non lắm. Nói xong hắn không thèm để ý đến cô bé nữa, quay sang nhìn Thu Trì, dùng chất giọng làm mê hoặc lòng người, khẽ nói: "Cục cưng, bên ngoài lạnh lắm vào nhà trước."

Thu Trì lúc này mới nhận ra, không khí đã kết thành sương lạnh, ấm ướt khiến người khác phải khó chịu. Cố Triều vẫn như trước giúp cậu chắn toàn bộ gió thổi tới, dùi cậu đi vào trong nhà.

Bên trong nhà luôn bật điều hòa 24/7, cho nên rất ấm áp, Thu Trì vừa vào lập tức thấy cả người bắt đầu nóng lên.

"Mừng cháu đã về." Ân Trung nói với Thu Trì, sau đó quay sang Cố Triều làm động tác cúi đầu chào.

"Ông Ân." Thu Trì lễ phép đáp lại một tiếng, sau đó cậu bắt đầu cởi bỏ bớt áo khoác trên người, Ân Trung bên cạnh giúp cậu cầm.

"Được về nhà thật tốt quá." Thu Trì vui vẻ nói, trên mặt không che giấu nổi sự phấn khích.

Thu Trì di dời tầm mắt, đột nhiên phát hiện một đôi giày không thuộc về bất kỳ ai trong ngôi nhà này, cậu lập tức hỏi: "Đôi giày này của ai vậy?"

Đây là một giày da kiểu dáng của nữ, hơn nữa nhìn kiểu dáng thì chủ nhân của đôi giày này vẫn còn rất trẻ.

Ân Trung nhìn xuống đôi giày, chưa kịp mở miệng giải thích thì từ tầng trên đã vọng đến một tiếng nói ngọt ngào của thiếu nữ.

"Ông chủ đã về rồi."

Thu Trì nhìn theo giọng nói phát ra, ở phía đầu cầu thang là một người con gái có vóc dáng nhỏ nhắn, mái tóc thả dài sau lưng, quần áo mặc trên người cũng là xu hướng thời trang mới nhất.

Thu Trì nhìn gương mặt của đối phương, cảm thấy cô gái này có phần quen mắt.

Lúc này Tiểu Thất thì thầm vào tai cậu: "Là Tiểu Nhã."

"Tiểu Nhã?" Thu Trì nghi hoặc hỏi lại, sau đó mới sực nhớ ra, đây chẳng phải là người con gái cậu gặp được khi tham gia buổi tiệc từ thiện sao?

Thu Trì hỏi Tiểu Thất: "Hiện tại là bảo mẫu của em sao?"

Tiểu Thất gật đầu: "Tiểu Thất đang chờ thân ái về để nói một vấn đề, chính là chị Tiểu Nhã này."

Thu Trì có nghe là có mời một bảo mẫu về dạy kèm cho Tiểu Thất, cậu không ngờ lại là cô gái đã từng chăm sóc cho Tiểu Thất khi cô bé vừa quay trở lại đây.

Khi nghe Tiểu Thất nói cô gái này có vấn đề Thu Trì liền nhíu mày nghi hoặc.

Tiểu Nhã từ trên lầu chạy xuống, dáng vẻ hồn nhiên và hoạt bát.

"Xin chào, lại..." Bởi vì trước đã từng gặp mặt, cho nên Thu Trì muốn chào hỏi một tiếng, ai ngờ Tiểu Nhã lại lướt ngang qua cậu, tiếp cận người ở phía sau cậu là Cố Triều.

"Ông chủ có mệt không?" Tiểu Nhã nhìn Cố Triều vẻ mặt có chút e thẹn, gò má ửng hồng, trong ánh mắt không thèm che dấu tình ý với người đàn ông trước mặt, "Em đang chuẩn bị làm bánh quy cho Tiểu Thất, ông chủ có muốn ăn thử không?"

"Không cần." Giọng Cố Triều lạnh băng, khi đáp cũng lười chia cho cô một nửa ánh mắt.

Thu Trì: "..."

Đù má! Nếu giờ được thốt ra câu Đù Má thì giờ cậu đã thốt lên rồi đấy.

Đường đường là chính chủ mà lại bị xem như không khí, coi chính chủ là cậu đây chết rồi sao?

Thu Trì trong lòng dãy lên một ngọn lửa giận dữ.

Tô Diễm là nữ tám không nói đi. Chẳng lẽ còn muốn cậu đối mặt với nữ bảy nữ sáu nữa hả? Cái tên khốn đào hoa chết tiệt nhà anh!

Trẻ con vốn nhạy cảm, Tiểu Thất ngay lập tức cảm được sát khí nổi ra từ Thu Trì, cô bé lập tức thoát khỏi vòng tay của cậu sau đó trốn sau hai chân của Ân Trung.

Cố Triều đi lên khoát lấy bả vai Thu Trì, nói với Ân Trung, "Em ấy còn hơi mệt, tôi đưa em ấy lên phòng trước, ăn trưa ở trong phòng luôn."

Ân Trung cúi đầu tỏ vẻ đã biết.

Lúc này Cố Triều mới kéo Thu Trì đang im lặng lên trên lầu, Tiểu Thất ở dưới đưa mắt nhìn theo, thầm nói, lần này Cố Triều chết chắc rồi.

-----------

Góc ngoài lề:

Thu Trì: Cho anh một giây để giải thích.

Cố Triều: Anh...

Thu Trì: Hết một giây, cút ra ngoài!

Cố Triều: ...