[Hệ Thống Xuyên Thư] Sau Khi Xuyên Qua Nam Chính Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Tôi

Chương 111




Thu Trì theo Cố Triều lên trên, cả một đoạn đều không nhìn hay nói với Cố Triều một lời nào.

Vừa vào trong phòng Cố Triều ngay lập tức từ phía sau ôm lấy cậu, hôn xuống gáy cậu một cái, cười nói: "Được trở về căn phòng quen thuộc của chúng ta, em có vui không?"

Không trả lời.

Cố Triều không nghe thấy tiếng cậu mới nhận ra có gì đó không đúng, hắn nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt Thu Trì giống như muốn đánh chết hắn.

Cố Triều: "???"

"Sao em lại không vui rồi." Cố Triều lập tức đứng thẳng, biểu cảm lo lắng sốt ruột, "Ai dám làm em giận?"

Anh còn dám hỏi sao? Tên chết tiệt này!

"Làm sao?" Thu Trì nói: "Nói rồi anh giúp em đánh kẻ đó sao?"

Cố Triều trân thành gật đầu.

Thu Trì nắm tay hắn dẫn đến trước gương, chỉ vào trong gương nói: "Kẻ đó đây, đánh đi!" Cậu đặt tay lên vai hắn, nói tiếp: "Đánh mạnh tay chút, tốt nhất là đánh chết được luôn ấy!"

Trong lúc ông đây buồn chán nằm viện, anh dám mang tiểu tam tiểu tứ về nhà, xem ông đây có sống chết với anh hay không?

Nam chính thì có quyền đào hoa sao?

Mặc kệ là bảo mẫu của Tiểu Thất, dù là lý do gì thì cũng không thể tha thứ được.

Đánh không lại cũng phải đánh!

Cố Triều nhìn chính mình trong gương: "..."

"Bé cưng, em muốn đánh anh sao?" Cố Triều lập tức tỏ vẻ đáng thương, giữ chặt hai vai cậu nói: "Còn muốn đánh chết anh? Bé cưng em có phải không yêu anh nữa rồi không?"

Già vờ? Đồ khốn anh giả vờ tiếp đi!

Thu Trì quay mặt đi, không để ý đến hắn.

Điều này khiến Cố Triều lập tức hoảng sợ, hắn chưa từng thấy Thu Trì tức giận như vậy, cũng không biết vì sao cậu lại giận. Từ trước đến nay, dù hắn có làm gì cũng chưa từng thấy cậu tức giận với hắn như thế này, dù có đôi khi có giận dỗi đôi chút, nhưng cũng không làm lơ hắn.

Cậu lơ hắn đi, khiến hắn nảy sinh cảm giác bất an.

Bé cưng của hắn, có phải ghét bỏ hắn rồi không?

"Bé cưng." Cố Triều sử dụng tuyệt kỹ cuối cùng, chiêu này, hắn không ngờ cũng có ngày mình phải thực sự sử dụng. Hắn lập tức quỳ xuống, thành khẩn nói: "Anh sai rồi."

Không cần biết là có chuyện gì, bé cưng giận, cứ nhận sai là được.

Tiếng đầu gối va chạm mạnh xuống nền nhà lạnh lẽo, Thu Trì giật mình hoảng sợ kéo hắn lên, nói: "Anh đột nhiên quỳ làm gì?"

Cố Triều không nhúc nhích, nắm lấy bàn tay cậu, dáng vẻ hối lỗi, "Anh sai rồi, em có thể tức giận, có thể mắng anh, nếu không hả giận em cứ việc đánh anh, nhưng em không thể không để ý đến anh."

Thu Trì mềm lòng. Nhìn dáng vẻ quỳ gối hối lỗi của Cố Triều, Thu Trì dù giận đến mấy cũng không thể cứng rắn nổi.

"Anh đưng lên trước đã." Thu Trì kéo hắn lên: "Không được quỳ."

Cố Triều kéo tay hắn, lập lại một lần nữa: "Đừng không để ý đến anh."

"Được. Sẽ không có không để ý anh." Thu Trì sốt ruột đỡ hắn dậy, "Đứng lên trước."

Cố Triều cuối cùng cũng đứng dậy, Thu Trì kéo hắn ra ghế ngồi, kéo ống quần hắn lên kiểm tra, quả nhiên đầu gối đã sưng lên một mảng đỏ.

"Đỏ lên hết cả rồi." Thu Trì hoảng hốt, cậu lập tức chạy đi lấy thuốc mỡ, đau lòng giúp hắn thoa lên, "Quỳ mạnh như thế làm gì chứ?"

Cố Triều dù tính khí có lạnh nhưng da thịt lại không thể lạnh được. Nhìn đầu gối sưng đỏ lên, Thu Trì đau lòng muốn chết.

"Chỉ cần em nguôi giận." Nhìn cậu vì mình mà đau lòng, trong lòng hắn sung sướng, thầm nói cái quỳ ban nãy rất sứng đáng, chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy được dáng vẻ đáng yêu này của em ấy. Nhưng bên ngoài hắn vẫn tỏ vẻ đáng thương, nói: "Đừng nói là sưng đỏ, em muốn chặt, anh cũng sẽ dâng cho em."

"Không được nói bậy." Thu Trì bịt miệng hắn lại, "Ai thèm chân của anh chứ? Không được phép nói như thế!"

Cố Triều kéo tay cậu khỏi miệng mình, buồn bã nói: "Ban nãy em còn muốn đánh chết anh."

Thu Trì: "..."

Vẻ mặt Cố Triều đau đớn, dường như chỉ cần thêm một giây hắn ngay lập tức có thể rơi nước mắt, "Bé cưng không còn yêu anh nữa rồi."

"Em, em..." Thu Trì không hiểu sao lại đang tức giận lại phải quay sang dỗ ngược lại hắn, cậu nói: "Em chỉ tức giận thôi, anh không được làm thật."

Cố Triều đưa tay ôm chầm lấy cậu, bộ dạng hối lỗi đáng thương nói: "Bé cưng, đừng giận có được không? Anh sai rồi."

Thu Trì thở dài, cơn giận nhanh chóng tan đi phân nửa, "Anh sai cái gì?"

Cố Triều: "Dù thế nào cũng là lỗi của anh, là anh sai, là anh không tốt."

Thu Trì nhìn gương mặt đẹp như tượng tạc của Cố Triều, rốt cuộc vẫn mềm lòng, nhưng vẫn hung dữ lườm hắn: "Vậy chuyện của cô gái đó anh giải thích thế nào? Không có chuyện anh không biết cô gái đó thích anh được!"

Dám ở trước mặt cậu câu dẫn người đàn ông của cậu. thấy cậu dễ bắt nạt lắm sao?

Cậu chỉ ngoan ngoãn khi ở cạnh Cố Triều thôi.

Thu Trì tức giận tóm lấy cổ áo hắn, há miệng cắn mạnh lên cổ hắn một cái: "Em ngoan ngoãn không có nghĩa là em có thể chịu được việc có người khác tiếp cận anh!"

Chỉ riêng Tô Diễm lần trước thôi cũng khiến cậu phát cấu lên rồi!

Cố Triều nghe vậy lập tức ngẩn người, bé cưng ghen rồi?

Cơn tê dại từ cổ truyền lên khiến Cố Triều cảm thấy cơ thể sung sướng, cảm xúc giống như thủy triều, khiến hắn sướng đến mức muốn nuốt trọn người trước mặt.

Sao bé cưng khi ghen tuông cũng có thể đáng yêu chết người thế chứ? Còn là ghen tuông vì hắn.

Quá đáng yêu rồi, thật muốn một ngụm ăn sạch em ấy.

"Bé cưng." Cố Triều lật người đem cậu đè xuống sô pha, cầm tay cậu đặt lên trái tim của hắn, giọng nói trầm khàn mê người, "Anh yêu em. Yêu đến mức hận không thể moi tim mình ra dâng lên cho em. Em là giọt máu đầu tim của anh, yêu em còn không hết, sao em lại có suy nghĩ anh sẽ để ý ai khác chứ?"

Lòng bàn tay truyền đến nhịp tim đập rõ ràng, vừa nhanh vừa mạnh, Cố Triều cúi đầu hôn nhẹ vành tai cậu, vừa thì thầm: "Bé cưng, nghe thấy không? Trái tim anh đập nhanh như vậy vì em đấy."

Thu Trì đỏ mặt, cảm giác trên tai vừa ướt vừa ngứa: "Vậy tại sao anh còn để cô ấy ở đây? Tuyển bảo mẫu khó lắm sao?"

"Anh không có ý định giữ cô ta lại." Cố Triều nói: "Chủ ý này là của Tiểu Thất."

"Tiểu Thất?" Thu Trì tỏ vẻ không tin, chẳng phải Tiểu Thất nói Tiểu Nhã này có vấn đề sao? Nếu đã có vấn đề thì tại sao còn giữ lại?

"Đúng vậy." Cố Triều không chút do dự bán đứng con gái, "Tiểu Thất muốn cô ta ở lại, anh cũng không thể không chiều theo con bé."

"Không được." Nghi vấn trong lòng quá lớn, Thu Trì muốn tìm Tiểu Thất hỏi cho rõ, "Em phải tìm Tiểu Thất hỏi cho ra lẽ."

Thu Trì đẩy Cố Triều ra muốn ngồi dậy, nhưng eo đột nhiên bị bóp một cái, thân thể cậu lập tức mềm nhũn.

Cố Triều cởi áo, thân thể cường trán phủ lên người cậu, giọng hắn khàn đục mê người: "Bé cưng, để sau đi."

"Khoan đã." Thu Trì che thân thể, "Ban ngày ban mặt, anh không thể..."

"Bé cưng." Cố Triều thấp giọng gọi, trong mắt đều là sắc dục, hắn cúi đầu cuồng bạo hôn cậu, đầu lưỡi tham lam liếm khắp mọi ngõ ngách trong khoang miệng, tước đoạt từng hơi thở, khiến cậu không thể tính táo, từng bước kéo cậu vào bể tình.

Thu Trì bị hắn hôn đến không thể giữ nổi thần trí, không biết có phải do đã quá lâu rồi chưa được làm hay không, bên dưới cũng bắt đầu phản ứng rồi.

Cố Triều chen vào giữa hai chân cậu, cách một lớp vải dày cọ sát thật mạnh khiến thân thể Thu Trì run lên.

"Chuyện đó để sau rồi hỏi đi." Cố Triều thở ra một hơi thở nóng bỏng, "Anh sắp chịu hết nổi rồi."

Đầu óc Thu Trì choáng váng, sự va chạm từ bên dưới quá mức mạnh mẽ khiến cậu không thể kháng cự, chỉ có thể nức nở dưới thân hắn.

"Em tuyệt quá." Bên trong ấm áp lại chặt chẽ, cắn hắn sướng muốn chết. Cố Triều tăng tốc độ, khàn giọng nói: "Bé cưng, nhớ cho kỹ, chỉ có em mới có thể khiến anh trở nên thế này, khiến anh tình nguyện chết trên người em."

Hai người lăn lộn đến tận trưa mới dừng lại, nếu không phải do Ân Trung đúng giờ đem đồ ăn trưa lên phòng, dám chừng Cố Triều còn lôi kéo Thu Trì làm đến chiều.

Thu Trì đau lưng ngồi trên giường, Cố Triều thần thái tươi tỉnh sảng khoái, tay cầm chén canh hạt sen hầm thịt, múc một muỗng hạt sen đưa đến trước miệng Thu Trì, "Bé cưng a nào."

"A~" Thu Trì nghe lời há miệng.

"Ngon không?" Cố Triều cưng chiều bóp má cậu.

"Ngon." Thu Trì được phục vụ vô cùng sảng khoái, "Miếng nữa."

Ánh mắt Cố Triều đều là cưng chiều, hắn đưa tay lau vết nước canh trên khóe miệng cậu, nói: "Bé cưng, sau này không được nghi ngờ tình yêu của anh, dù có bao nhiêu người đi chăng nữa, phải nhớ anh chỉ cần em."

Đúng là không dám nghi ngờ tình yêu to lớn của anh, đồ háo sắc.

Thu Trì lại một lần nữa rút ra bài học xương máu.

Không nên nghi ngờ tình yêu của tư bản, nếu không tư bản sẽ cho cậu biết thế nào là tình yêu mãnh liệt nhất.

Ăn xong, Thu Trì có hơi buồn ngủ, cậu nắm xuống giường, nói: "Em buồn ngủ."

Cố đặt chén dĩa qua một bên, cũng chui vào trong chăn, nằm bên cạnh, vươn tay ôm cậu vào lòng.

Thu Trì hé mắt hỏi: "Anh không đi làm sao?"

Cố Triều lập tức suy sụp tinh thần: "Em đuổi anh? Sao em có thể ăn xong rồi vứt bỏ như thế?"

Tên chết tiệt này, anh đừng có diễn nữa! Người bị ăn rõ ràng là em!

"Đứng đắn chút đi." Thu Trì véo eo hắn: "Cuối năm không phải anh nhiều việc lắm sao?"

"Không sao." Cố Triều bị nhéo đau cũng không tức giận, càng ôm chặt người trước mặt, "Hôm nay anh ở nhà với em, công việc có thể dời qua ngày mai."

"Sẽ không vất vả chứ?"

"Sẽ không." Cố Triều hôn một cái lên trán cậu, "Ngủ đi anh ôm em."

"Ừm." Thu Trì ngáp một cái, vòng tay ôm lấy eo hắn, hai mặt dần nhắm lại.

Một giấc không mộng mị.



Góc ngoài lề:

Cố Triều: Quả nhiên chỉ cần giả vờ đáng thương là sẽ có thịt ăn.

Thu Trì: Tư bản dạo này đa năng vậy sao? Đến cả diễn xuất cũng đỉnh như vậy?

Cố Triều: Bé cưng, đây không phải diễn xuất, là tình yêu trân thành.

Thu Trì: Trân thành này đau lưng quá (-_-)