Cố Triều há miệng thở dốc, trên mặt đã phủ một lớp mồ hôi mỏng, nhìn đồng hồ đã hơn sáu giờ, hắn liền xuống giường đi tắm.
Cố Triều phát hiện cứ mỗi lần mơ thấy thiếu niên thì khi tỉnh lại cả người hắn đều toàn là mồ hôi, dù cho hôm qua hắn để nhiệt độ là 25°C cũng không thể chấm dứt tình trạng này.
Ngâm mình dưới dòng nước ấm áp, Cố Triều vừa tắm vừa nhớ lại ý nghĩ câu nói của cậu.
Thu Trì rõ ràng trong giấc mơ của hắn chính là kiệm lời như vàng, dù cho hắn có nói chuyện gì cậu đều không đáp lại một câu. Nhưng trước khi hắn tỉnh cậu sẽ nói, mà mỗi câu nói của cậu luôn mang hàm ý nhắc nhở hắn.
... Mọi chuyện sớm sẽ quay về quỹ đạo. Cố Triều ngẩn người, nhất thời không hiểu ý của cậu, quỹ đạo ở đây ám chỉ cái gì?
Đột nhiên hắn chú đến một vết bứt ở ngay trước mặt, vừa nhìn vào hắn lập tức sửng sốt, vết nứt này so với hôm qua hình như có ngắn hơn.
Hắn đưa tay lên muốn chạm vào nhưng ngay sắp chạm tới thì nó đã lập tức liền lại.
Cố Triều kinh ngạc, hắn đưa mắt nhìn những vết nứt khác, tất cả đều có tình trạng tương tự, những vết nứt đang có dấu hiệu lành lại, chỉ là tốc độ hồi phục mỗi vết nứt mỗi khác nhau.
Hắn chạy ra khỏi phòng tắm, những vết nứt cũng đang hồi phục một cách chậm rãi, qua hơn nửa tiếng số lượng vết nứt trong phòng đã giảm hơn một nửa.
Cố Triều sửng sốt một hồi lâu, có phải đây là ám chỉ của cậu không? Những vết nứt này sẽ biến mất? Mọi thứ sẽ quay lại như ban đầu?
Cố Triều giật mình gọi điện thoại cho Lâm Đặng, qua mấy hồi chuông mới thấy cô bắt máy.
"Alo!"
Cố Triều đang định nói thì khựng lại vì giọng vừa mới nói kia không phải là của Lâm Đặng mà lag của Ngạn Từ Dương.
"Cố Triều!" Bởi vì màn hình hiện tên Cố Triều cho nên biết là hắn. Y nhìn Lâm Đặng đang ngủ say kế bên, giọng điệu không hề vui vẻ chút nào, "Sáng sớm anh gọi cho vợ tôi có việc gì?"
Cố Triều không hề trả lời câu hỏi hắn, phải nói từ lúc thiếu niên nói đến Ngạn Từ Dương hắn đã quyết định sẽ không dính dáng gì đến y nữa.
Hắn sẽ không giết chết tận gốc Ngạn Từ Dương nhưng bảo hắn nói chuyện nhẹ nhàng với y là điều không thể: "Lâm Đặng đâu? Đưa điện thoại cho cô ấy đi, tôi có chuyện muốn hỏi cô ấy?"
"Ha." Ngạn Từ Dương bật cười một tiếng giống như bản thân vừa mới nghe được một câu chuyện nào đó buồn cười lắm vậy. Ngạn Từ Dương đưa tay vén tóc ra phía sau, gân trên trán và cánh tay đã nổi lên: "Giữa anh và cô ấy đã không còn vấn đề gì cần hỏi nữa rồi."
Nói xong Ngạn Từ Dương cúp máy, vẻ mặt Cố Triều trầm xuống, hắn nhịn xuống cái ý nghĩ giết chết Ngạn Từ Dương đang điện cuồng nổi lên kia.
Cố Triều vốn gọi hỏi cô có thấy vết nứt, nhưng bây giờ vì Ngạn Từ Dương mà dời lại đến trưa.
Thay vì gọi qua điện thoại, buổi trưa Cố Triều hẹn cô ăn một bữa cơm, mục đích vẫn là hỏi cô về những vết nứt này, hắn nghĩ cô có một suy khác so với hắn.
"Những vết nứt đang biến mất." Lâm Đặng nói: "Sáng nay vừa tỉnh dậy thì em thấy nó đã như vậy rồi."
Cố Triều: "Em nhìn thấy nó được bao lâu rồi?"
"Cách lần cuối em đến Cố gia không bao lâu."
Cố Triều gật đầu, xem ra cũng khoảng thời gian với hắn.
"Nguyên Nguyên thì sao?" Cố Triều hỏi: "Nó cũng không nhìn thấy sao?"
Lâm Đặng lắc đầu: "Chỉ có em."
Hắn hỏi thêm một câu, sau đó phát hiện hôm qua cô cũng giống như hắn, cô có cảm giác hôm qua có thứ gì đó muốn giết chết cô.
Cố Triều cảm thấy hơi kỳ lạ, vì cô miêu tả một thứ gì đó chứ không phải một người nào đó.
Sau cùng cả hai kết luận việc vết nứt biến mất là điều tốt, bởi vì từ khi nó xuất hiện, cả hai người đều đồng loạt gặp nhiều chuyện chẳng tốt đẹp gì.
"Em đi trước đây." Lâm Đặng cầm túi đứng dậy: "Em vẫn còn nhiều việc cần làm."
"Khoan đã." Cố Triều hỏi: "Anh còn muốn hỏi em một vấn đề."
"Còn vấn đề gì sao?"
"Em có mơ thấy cậu ấy không?" Lúc hỏi câu này, bàn tay đặt trên đùi hắn vô thức siết chặt lại.
"?" Lâm Đặng làm vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn: "Cậu ấy? Ai cơ?"
Nghe Lâm Đặng nói vậy Cố Triều vô thức thở phào nhẹ nhõm, bàn tay đang siết chặt kia cũng thả lỏng, hắn mỉm cười nói: "Không có gì? Em đi được rồi."
"Được." Lâm Đặng tuy không hiểu nhưng cũng là người biết rõ ý tứ của Cố Triều, không hề hỏi lại hắn mà đứng dậy rời đi.
Sau khi Lâm Đặng rời đi, năm phút sau Cố Triều mới đứng dậy quay về công ty.
Bây giờ hắn đang rất vui, bởi vì chỉ có hắn mới có thể nằm mơ thấy thiếu niên, cậu cũng chỉ xuất hiện với một mình hắn.
Suy nghĩ này cứ luôn chạy quanh tâm trí hắn, khiến hắn vui đến mức trái tim cũng muốn tan chảy vì cậu.
Còn những vết nứt, sau cả một ngày dài số lượng đã giảm đi một cách đáng kể.
Buổi tối Cố Triều vẫn tiếp tục uống thuốc ngủ, uống xong lập tức lên giường nằm ngay.
Bây giờ hắn đã đổi qua ngủ hẳn ở phòng của cậu năm xưa, ở căn phòng cậu từng ở, ngủ trên chiếc giường cậu từng nằm, hắn làm như vậy bởi vì hắn có ảo giác rằng làm như vậy càng khiến hắn thêm ngủ ngon.
Sau khi chìm sâu vào giấc ngủ, Cố Triều đột nhiên mở to mắt, đập vào mắt hắn là gương mặt thanh tú trắng bệch của thiếu niên.
"Thu Trì?" Cố Triều kinh ngạc thốt lên, giống như không thể tin mà dụi mắt mấy lần.
Sau khi xác nhận là cậu thật, Cố Triều vui đến muốn nhảy cẫng lên, hắn vậy mà lại tiếp tục nằm mơ thấy cậu, điều này khiến hắn phải nói là khiến vui vẻ đến mức bật cười.
"Lại gặp được em rồi." Cố Triều lúc này không hề nhận ra ánh mắt mình có bao nhiêu dịu dàng: "Anh rất vui."
"..."
"Sau tất cả, người luôn ở bên cạnh anh vẫn là em." Hắn mới nhận ra việc này hôm nay thôi. Thiếu niên có lẽ vẫn luôn ở đây, ở bên cạnh hắn quan tâm đến hắn.
Cũng chỉ có cậu mới có thể cho hắn sự yêu thương chân thành thuần khiết như thế.
"Cảm ơn em." Cố Triều nhỏ giọng nói, giống như thì thào bên tai, âm thanh trầm thấp khiến ai nghe vào cũng phải rung động.
Hắn rụt rè đưa tay nắm lấy tay của cậu, hắn bây giờ giống như một cậu học sinh cận thận nắm lấy tay của cô bạn gái mình thích, rụt rè nhưng cũng rất can đảm.
Nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của đối phương, hắn đưa tay cậu phủ lên má mình, ánh mắt dịu dàng đến mức có thể tan chảy: "Em không biết bây giờ anh vui như thế nào đâu, nó khiến anh không muốn tỉnh dậy nữa."
Thu Trì: "..."
Sau đó một tháng cứ như vậy trôi qua, vết nứt đã biến mất hoàn toàn, hắn hay Lâm Đặng cũng không còn gặp bất cứ điều gì kỳ lạ nữa.
Chỉ riêng hắn từ hôm đó vẫn luôn nằm mơ thấy thiếu niên. Việc này trở thành động lực để hắn tỉnh dậy và làm việc.
Hắn trò chuyện với thiếu niên rất nhiều để kéo gần lại khoảng cách của cả hai, dù cậu vẫn như trước không nói gì nhưng Cố Triều tin một ngày nào đó, cậu sẽ lại mở lòng với hắn, trò chuyện bầu bạn với hắn cho đến ngày hắn chính thức xuất hiện cùng một thế giới với cậu.
Nhưng bữa tiệc nào cũng đến lúc phải tàn, ngày mà thiếu niên mở miệng ra nói chuyện một lần nữa cũng là dấu chấm hết cho giấc mộng ngắn ngủi này.
Cố Triều lúc này đang ngồi bên cạnh thiếu niên, miệng không ngừng luyên thuyên về một chuyến bay công tác hôm qua của hắn: "Trước khi về, anh có ghé qua một thị trấn nhỏ, bởi vì anh nghe dân địa phương nói phong cảnh ở đó rất đẹp. Quả thật khinh cảnh giống như trong mơ vậy, một ngày nào đó tôi sẽ đưa em đến coi thử. Ở đó có nhiều họa sĩ đường phố lắm, em nhất định sẽ rất thích."
"Cố Triều"
Cố gắng đang nói thì đột nhiên im bặt, hắn kinh ngạc nhìn qua thiếu niên bên cạnh mình, bởi vì trong suốt một tháng qua đây là câu nói đầu tiên cậu nói ra, lại còn gọi tên hắn.
Cố Triều kích động đến muốn điên rồi, vội vàng hỏi lại: "Em vừa gọi anh sao?"
"Đây đây, anh ở đây."
Thu Trì nhìn hắn rồi cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Hãy sống thật tốt."
Cố Triều trong phút chốc cứng đơ người, nụ cười trên môi cũng cứng đơ, trái tim trong lòng ngực đập một cách kịch liệt.
"Em nói gì thế?" Hắn cười ha ha mấy tiếng rồi nói: "Anh vẫn luôn nghe em mà, cuộc sống hiện tại của tôi vẫn luôn tốt."
"Ừm." Giọng thiếu niên khẽ run: "Sống tốt cho đến về sau nhé."
"Em nói gì thế?" Cố Triều cuối cùng chịu không được mà nói lớn: "Sao em lại nói nhue thể sắp chia ly như vậy?"
"Anh không muốn nghe em nói như vậy đâu!"
"Em đừng nói như thế nữa."
Thu Trì đứng dậy, Cố Triều tưởng cậu bỏ đi mà kích động ôm chằm lấy thiếu niên, vội nói: "Xin lỗi em, anh không cố ý lớn tiếng với em đâu, anh xin lỗi, em đừng bỏ anh mà."
"Cố Triều." Thu Trì lại một lần nữa gọi hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau rồi cậu bất chợt mỉm cười.
Cố Triều nhìn nụ cười trên gương mặt của cậu đến sững sờ, đây là lần đầu tiên cậu mỉm cười trong giấc mơ của hắn, ánh mắt cậu nhìn hắn giống như trở về như lúc xưa, trong ánh mắt ấy chứa đầy ánh sáng cùng tình yêu nhiệt huyết chân thành.
"Em tha thứ cho anh."
Ánh mắt Cố Triều dại ra, hắn nhíu mày, tay giữ chặt lấy tay cậu, miệng muốn nói gì đó nhưng hắn vừa mở miệng thì đã tỉnh giấc.
Trời đã sáng từ rất lâu.
Cố Triều sau khi tỉnh dậy vẫn chưa thể tỉnh táo lại vì câu nói và nụ cười của thiếu niên.
Cậu nói cậu tha thứ cho hắn!
Đây rõ ràng là một tin vui nhưng tại sao hắn lại chẳng thể vui vẻ nổi.
Ngày hôm nay tâm trạng Cố Triều giống như treo ở trên mây, không cách nào bình tĩnh lại được, hắn chỉ có thể đợi đến lúc tối gặp lại cậu hỏi cho ra lẽ.
Cố Triều kinh hãi nhìn ánh sáng của ngày hôm sau, hắn vậy mà ngủ đến một giấc mà không hề có giấc mơ nào.
Đến đây Cố Triều đã hiểu được vì sao Thu Trì lại nói những lời đó với hắn.
Trong phút chốc nhận ra khiến hắn phát điên, hắn điên cuồng vò tóc mình gào lên: "Đừng! Xin em đừng tha thứ cho anh!"
Nếu như cậu vì tha thứ cho hắn mà biến mất khỏi giấc mơ của hắn vậy thì hắn không cần cậu tha thứ, hắn thà rằng cậu dày vò hắn chứ không muốn không thể gặp lại cậu được nữa.
Mấy ngày tiếp tục Cố Triều sống như gặp ác mộng vậy, đã nhiều đêm rồi hắn đã không còn gặp lại cậu, hắn nhớ cậu đến muốn phát điên.
Nhưng hắn vẫn luôn dặn chính mình phải thật bình tĩnh, bởi vì hắn nghĩ nếu một ngày nào đó cậu đổi ý vậy thì khi quay lại cậu ít nhất sẽ không thể thấy bộ dạng nhếch nhác của hắn.
Nhưng lại một tháng trôi qua, Cố Triều cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đã chạm đáy, hắn ngày nào cũng uống thuốc ngủ, tìm mọi cách để ngủ thật ngon, ngủ thật sâu, nhưng đều không thể gặp được cậu.
Hắn điên rồi, hắn nhận ra bản thân không thể sống thiếu thiếu niên được nữa rồi.
"Boss!"
Chờ đến khi hắn bình tĩnh lại thì chợt nhận ra căn phòng đã bị hắn đập cho tan nát, hầu như những thứ có thể ném hay vỡ đều bị hắn phá hủy.
Mà Ân Trung ở trước cửa dùng ánh mắt kinh hãi nhìn hắn.
Nhận ra bản thân vừa làm gì, Cố Triều hối hận vội vàng nhặt những cây cọ lên, miệng không ngừng nói xin lỗi: "Thu Trì xin lỗi em, xin lỗi em, em đừng tức giận, anh không cố ý phá hỏng đồ của em, xin em, xin em hay để anh được gặp em."
"Boss." Ân Trung chạy tới muốn đỡ hắn dậy: "Tôi sẽ cho người dọn dẹp căn phòng này lại ngay, ngài đừng đụng tay vào."
Cố Triều hoàn toàn không nghe rõ Ân Trung nói gì bên tai mình, hắn mặc kệ tất cả ôm đồ của thiếu niên vào lòng giống như chúng không phải đồ vật mà là báu vật trân quý.
Cố Triều ôm chặt chiếc túi xách cũ của cậu, đột nhiên hắn cảm thấy bàn tay chạm vào thứ gì đó rất cứng, lại còn lớn, điêu này khiến hắn tò mò, mở túi xách ra bên trong vậy mà lại là một cuốn sổ nhỏ cùng với một chiếc hộp bằng nhung.
Cuốn sổ qua một thời gian đã ố vàng, nhưng bên ngoài đã được bọc một lop da cho nên bên ngoài dù đã trôi qua mười năm vẫn còn rất mới.
Cố Triều mở ra trang đầu tiên lập tức nhận ra đây chính là nhật ký của thiếu niên, nói chính xác là nhật ký sau khi cậu bắt đầu sống ở đây, mỗi lần hắn làm tồn thương cậu thì cậu sẽ viết một trang.
Cậu kể rất chi tiết những lần hắn làm cậu tổn thương nhưng đến cuối cậu sẽ tha thứ cho hắn vì cậu viết rằng: Cậu yêu hắn rất nhiều cho nên sẽ tha thứ cho hắn.
Cố Triều càng đọc càng cảm thấy hốc mình cay sè, bàn tay cầm cuốn sách cũng trở nên run rẩy, hắn hô hấp nặng nề đọc từng trang một.
Thì ra hắn đã làm tổn thương cậu nhiều đến như thế.
Làm cậu tổn thương rất nhiều, làm cậu khóc rất nhiều.
Lật đến trang cuối Cố Triều đột nhiên sững sốt, bởi vì một đoạn này thiếu niên đã không còn kiên nhẫn nữa.
Tôi đã vì cái suy nghĩ này mà kiên trì theo đuổi anh ấy đến bây giờ, bởi nếu không thích tôi sao anh ấy lại giữ tôi bên cạnh cơ chứ?
Lần này anh ấy rủ tôi đi du thuyền, tôi vui lắm.
Tôi đã đặt làm một chiếc nhẫn bằng toàn bộ số tiền bản thân tích góp được. Sinh nhật anh ấy sắp đến rồi, tôi muốn tặng cho anh ấy."
Cho nên nếu lần này anh ấy không làm tổn thương tôi nữa, vậy thì tôi sẽ cầu hôn anh ấy.
Nếu không... thì thôi bỏ đi.
Nếu anh ấy lại tổn thương tôi... tôi sẽ từ bỏ đoạn tình cảm này.
Sẽ không yêu anh ấy nữa.>
Cố Triều run rẩy đọc những dòng này rồi lại nhìn chiếc hộp nhung trên tay mình.
Cậu lúc viết những dòng này chắc chắn sẽ chẳng bao giờ ngờ rằng chuyến đi chơi này cậu đã một đi không trở lại.
Nhìn chiếc hộp nhung trên tay, hắn cảm thấy như có một bàn tay đang bóp nghẹt lấy trái tim hắn, khiến hắn không thể nào thở nổi.
Cố Triều mở chiếc hộp nhung ra, bên trong là một chiếc nhẫn màu bạc trắng suốt được điêu khắc tinh xảo, từng đường nét đều được làm tỉ mỉ vô cùng.
Chất lượng bạc vẫn còn rất tốt, gần như không bị rỉ sét.
Cố Triều run rẩy đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út trên tay, hốc mắt đã sớm đỏ hoe, khi nhìn chiếc nhẫn vừa khít trên ngón tay, hắn cuối cùng chịu không được mà rơi nước mắt.
"Xin lỗi em."
"Thật sự xin lỗi em."
"Anh sai rồi, xin lỗi em."
Hắn cúi gập người xuống đất, nắm lấy bàn tay đang đeo nhẫn kia vào lòng, khóc lóc như một đứa trẻ.
"Xin em hãy quay về đi, có được không em."
"Anh sẽ nghiêm túc yêu em. Chúng ta bắt đầu lại có được không?"
"Xin em đừng bỏ anh lại một mình."
...
Ba ngày sau Cố Triều được Ân Trung phát hiện đã qua đời ở trên giường, nguyên nhân uống thuốc ngủ quá liệu lượng.
Trên tay hắn vẫn nắm chặt chiếc nhẫn trắng bạc không buông.