[Hệ Thống Xuyên Thư] Sau Khi Xuyên Qua Nam Chính Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Tôi

Chương 128






Một lần nữa mở mắt ra, Cố Triều lại phải đối mặt với màn đêm vô tận. Cảm nhận được sự mát lạnh trên má, hắn đưa tay lên lau thì phát hiện trên mặt mình đều là nước mắt.

"Cậu đã quay lại rồi."

Cố Triều giật mình vì một giọng nói bất ngờ vang lên, hắn vội nhìn về phía chủ nhân của giọng nói đó.

Đối phương là người đàn ông tầm tuổi hắn, mái tóc vàng dài đến vai được xõa tung, đôi mắt màu xanh của đại dương sâu thẳm.

"Bây giờ cậu biết tôi là ai rồi đúng không?" Đối phương nói.

"Chủ thần." Cố Triều nhẹ giọng đáp, đôi mắt đỏ hoe thấm đẫm nước mắt, vẻ mặt đau khổ cùng cực.

Tần Tranh rũ mắt, biểu cảm lạnh nhạt nói: "Yêu cầu của cậu tôi đã thực hiện rồi, bây giờ đến lượt cậu thực hiện yêu cầu của tôi."

Cố Triều đưa tay lau nước mắt rồi đứng dậy, Cố Triều cao 1m9, vậy mà khi đứng đối diện với Tần Tranh vẫn thấp hơn một chút.

"Em ấy sẽ không nhớ lại chuyện này, phải không?" Cố Triều hỏi y.

Tân Tranh nói: "Để đề phòng tình huống giống như bây giờ, tôi đã đưa cho Tiểu Thất một phần năng lượng của mình để phong bế ký ức của cậu ta, đảm bảo rằng cậu ta sẽ không nhớ ra bất kỳ chuyện gì. Tuy nhiên, không thể xóa ký ức thân thể."

Cố Triều chậm chạp nhớ lại phản ứng sợ hãi hắn trong vô thức của Thu Trì, bàn tay siết chặt lại.

Ở nơi này hắn không hề cảm nhận được sự đau đớn, cho nên không hề kìm chế lực, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay đến muốn chảy máu.

"Không sao hết." Cố Triều nói: "Tôi sẽ khiến em ấy không thể nào sống mà không có tôi được."

Tần Tranh nhìn hắn, một lúc sau mới nói: "Thế giới này tự do rồi, cứ làm những gì cậu muốn đi."

Nói đến đây cơ thể của Tần Tranh mờ dần: "Cậu đã không còn con cưng của trời nữa, dù cậu có chết cũng không thể quay trở lại."

"Tôi biết." Cố Triều nói: "Tôi không cần cái danh hư ảo đó."

"..." Cơ thể Tần Tranh càng lúc càng mờ nhạt, trước khi cơ thể tan biến hoàn toàn y nhẹ giọng nói: "Tiểu Thất, chăm sóc nó cho tốt. Đó là tiểu hệ thống đáng yêu của tôi đấy."

"Bây giờ nó đã là con gái tôi." Dù hắn có nhiều điểm không ưng ý, nhưng lời đã hứa hắn sẽ không nuốt lời, bây giờ trở thành người nhà của hắn, hắn sẽ đem những thứ tốt nhất đến cho hai người họ.

Nghe được câu trả lời của hắn, Tần Tranh hoàn toàn biến mất.

Tần Tranh sau khi đã tan biến, Cố Triều lập tức tỉnh dậy.

Nhìn trần nhà màu trắng lạnh quen thuộc, Cố Triều hoảng hốt ngồi dậy nhìn xung quanh.

Đây là phòng của hắn, nhưng Thu Trì không có ở đây!

Hắn đã thật sự quay lại chưa?

Bé cưng của hắn đâu?

Bé cưng của hắn...

Cố Triều vội vã rời khỏi giường, tìm kiếm một vòng trong phòng cũng không thấy, hắn liền chạy lao ra khỏi phòng, hắn chạy thật nhanh xuống lầu, cho đến khi chạy vào trong phòng ăn thấy một bóng lưng nhỏ gầy đang ngồi trên ghế mới khiến trái tim của hắn bình ổn trở lại.

"Thu Trì!" Cố Triều gọi tên cậu rồi chạy đến.

Thu Trì đang ngồi ngậm chân giò, vừa nghe có tiếng Cố Triều gọi mình liền quay đầu lại, ai ngờ vừa quay đầu đã bị một cục thịt hình người to lớn ôm lấy khiến cậu giật mình đánh rơi cục chân giò xuống đất.

Thu Trì chấn động, cục chân giò mới cắn có một miếng!

Miếng ăn bị mất ngay trước mặt, Thu Trì đen mặt, đang muốn nói chuyện nhân sinh với Cố Triều thì giật mình, hai mắt Cố Triều đỏ hoe, nước mắt chảy ròng, vẻ mặt đau đớn tủi thân ôm chặt lấy cậu khóc đến thê thảm.

Ký ức cậu nói lời tạm biệt kia quá mức đau đớn, khiến trái tim hắn giống như bị ai đó móc ra, vừa nhìn thấy bóng lưng của cậu đã kìm không nổi sự xúc động mà bật khóc.

Thu Trì chấn động lần thứ hai, thầm nói đây là chuyện quỷ gì thế này, nam chính khóc này bà con ơi!

Nhìn Cố Triều ôm lấy mình khóc lóc như vậy, sự tức giận trong lòng Thu Trì sớm đã biến mất, đổi thành hoang mang khó hiểu.

Thật ra con trai khóc Thu Trì thấy cũng không có vấn đề gì, đều là con người cả mà, buồn thì khóc vui thì cười là chuyện đương nhiên, chính cậu cũng từng đã khóc trước mặt Cố Triều rồi.

Nhưng vấn đề là sao Cố Triều lại khóc rồi? Không phải ban nãy còn đang ngủ sao? Ai đó giải thích cho cậu chuyện gì đang xảy ra đi được không? Cần người giải thích gấp!

Cậu tỉnh dậy đã thấy Cố Triều nằm ngủ ngay bên cạnh, vừa tỉnh dậy Thu Trì đã thấy cực kỳ đói bụng, thấy Cố Triều ngủ ngon như vậy cậu không lỡ đánh thức hắn, nên cậu đã tự mình xuống bếp nhờ người làm hâm nóng chân giò, nhưng vừa mới cắn được một miếng đã bị rơi mất tiêu.

Thu Trì nhìn cục chân giò ở dưới đất rồi thở dài một hơi, cậu đưa tay kéo gương mặt Cố Triều ra khỏi người mình, giúp hắn lau nước mắt.

"Anh làm sao vậy?"

Nhìn gương mặt ướt đẫm nước mắt của nam nhân Thu Trì thầm nghĩ, chuyện kinh khủng đến mức nào mới có thể khiến nam chính lạnh lùng tàn bạo này khóc đến mức này vậy chứ?

"Bé cưng." Cố Triều thấy Thu Trì không chán ghét hắn gọi cậu như vậy, trái tim bây giờ mới bình ổn lại được một chút, hắn đưa áp lên tay cậu, run giọng nói: "Em đừng rời xa anh."

"Sao em lại rời xa anh chứ?" Thu Trì cười, cảm thấy Cố Triều đáng yêu muốn chết, hơn nửa gương mặt hắn quá mức đẹp, đến khóc cũng đẹp như vậy, khiến trái tim Thu Trì không khỏi nhảy lên liên tục.

Cố Triều dùng giọng mũi nói: "Anh... anh mơ thấy em bỏ đi."

"Em sẽ không rời khỏi anh đâu." Thu Trì nghe vậy lập tức nói, hai mắt cậu sáng long lanh: "Trừ phi anh không còn thích em nữa, bằng không em không chia tay anh đâu."

Kiếp trước cậu đã luôn cô đơn một mình, sâu trong lòng cậu luôn mong mỏi một ngày nào đó sẽ có một người bên cạnh bầu bạn, Cố Triều không phân biệt địa vị, không chê cậu là trẻ mồ côi, không chê cậu nghèo, dùng tình cảm chân thành đối đãi với cậu.

Cậu lưu luyến tình cảm này, tham lam hưởng thụ.

Kiếp này để gặp được Cố Triều, cậu cảm thấy sự cực khổ của bản thân ở khiếp trước coi như xưng đáng.

"Sẽ không." Cố Triều điên cuồng lắc đầu: "Anh sẽ không bao giờ không thích em."

"Tiền của anh em cứ việc tiêu sài, em muốn làm gì thì làm cái đó." Cố Triều tung cho cậu một viên đạn bọc đường: "Chỉ cần em đừng rời khỏi anh, bất kỳ thứ gì anh cũng có thể cho em."

Thu Trì: "..." Động tâm rồi, nhân gấp mười lần luôn!

"Anh cho em tiền tiêu vặt nhiều lắm rồi." Nhớ lại chiếc thẻ vàng hắn đưa cho cậu mà cậu còn xài được hết số lẻ ở trỏng nữa, "Lần đầu tiên có người cho em tiền tiêu vặt nhiều như vậy đó."

Ôm chặt lấy người trong lòng, Cố Triều thỏa mãn đến thở ra, trái tim qua một thời gian cũng dần bình tâm lại.

Phải rồi, hắn được bắt đầu lại rồi, lần này không thể được mắc sai lầm nữa.

"Anh có thể cho em nhiều hơn." Cố Triều dụi mặt vào cổ cậu: "Toàn bộ tiền anh kiếm được đều đưa cho em hết."

Thu Trì bật cười vì nhột: "Anh không sợ em sẽ quản chặt anh luôn hả?"

"Không sợ." Cố Triều nói: "Anh thích em quản anh."

Thu Trì cảm thấy Cố Triều có hơi lạ, hình như dính người hơn bình thường, nhưng cậu cho rằng có lẽ Cố Triều vừa nằm mơ thấy ác mộng cho nên không nghĩ quá nhiều, trái lại còn rất vui vẻ vì lời nói của hắn.

"Em đói." Thu Trì cảm nhận được bao tử mình đang biểu tình vô cùng dữ dằn, còn không ăn cơm nữa là sẽ thành bệnh đau bao tử mất, "Anh cũng chưa ăn mà nhỉ, ăn chung nha?"

"Ừm." Cố Triều gật đầu, sau đó ôm cậu đứng lên còn hắn ngồi xuống ghế, còn cậu thì ngồi lên đùi hắn.

Thu Trì cảm thấy tư thế này có hơi xấu hổ, cậu ngại ngùng nói: "Hay em ngồi xuống ghế nha."

Mắt thấy cậu muốn nhảy xuống, Cố Triều lập tức siết chặt eo cậu, kéo cậu càng sát vào người mình: "Đừng, đừng rời khỏi anh."

Thu Trì giật mình, cậu không ngờ Cố Triều lại phản ứng mãnh liệt như vậy, lại nghĩ hắn đang lo lắng bất an liền không đòi ngồi ghế nữa, ngồi trực tiếp trên đùi hắn ngậm châm giò.

Thu Trì vừa ăn vừa thầm nghĩ giấc mơ đó đáng sợ đến mức nào khiến Cố Triều phản ứng mãnh liệt như vậy. Nhưng Cố Triều vì cậu bỏ đi mà khóc lóc rồi làm biểu cảm bất an kia, có phải Cố Triều cũng thích cậu nhiều như cậu thích hắn không?

Bữa cơm này tất cả đồ ăn phần lớn đều vào bụng Thu Trì, còn Cố Triều chỉ ăn mấy đũa đã không ăn nữa, sau đó Thu Trì phải gắp cho hắn mới chịu ăn.

Thu Trì dáng người nhỏ gầy nhưng sức ăn lại rất lớn, sau khi ăn ba bát cơm được đắp cao như núi, Thu Trì mới thỏa mãn xoa bụng nhỏ tròn tròn, cảm thán tài nghệ Cố Triều quả thực rất ngon, nếu không phải do đã no thì cậu còn muốn ăn thêm một chén nữa..

Thu Trì là tạng người gầy thì dễ mà mập lên thì khó, Cố Triều nuôi mấy tháng trời mới khiến cậu mập lên một chút thịt, nhưng phần lớn mỡ đều được tích vào bụng và mông, đây cũng là hai nơi mềm mại nhất của cậu.

Thu Trì sau khi ăn no liền không muốn động đậy, Cố Triều nhận nhiệm vụ ôm cậu về phòng, sau khi nằm trên giường, Cố Triều bắt đầu không an phận mà đưa tay sờ loạn trên người cậu.

Đêm nay có thể do quá bất an cho nên Cố Triều làm đặc biệt mãnh liệt, trêu chọc đến Thu Trì khóc nức lên.

Nếu không phải chợt nhớ ra thân thể của Thu Trì vừa mới khỏe lên thì trận này Thu Trì không thể tỉnh táo mà kết thúc. Nhưng lăn lộn một trận vẫn đến hơn hai giờ sáng mới đi ngủ.

Thu Trì buồn ngủ nhìn Cố Triều đang vùi mặt vào ngực mình, lo sợ hắn lại nghĩ nhiều mà vỗ lưng hắn mơ màng nói: "Em sẽ luôn bên cạnh anh..."

Cậu chỉ nói được một nửa thì không chống lại được cơn buồn ngủ mà ngủ mất.

Thấy cậu đã ngủ say Cố Triều lúc này mới ngẩn đầu ngắm nhìn gương mặt của cậu, hắn rũ mắt nhìn bờ môi hồng hào của cậu nhịn không được mà cúi xuống hôn một trận.

Nhìn môi cậu bị hắn mút cho sưng đỏ, Cố Triều đưa tay lên xoa nhẹ cánh môi cậu, nhỏ giọng nói: "Lần này anh sẽ dùng cả đời của anh bù đắp cho em. Em chỉ việc sống thật hạnh phúc bên cạnh anh thôi nhé.

"Thu Trì, anh yêu em."

-----------

Chỉ Cố Triều nhớ lại ký ức thôi, còn Thu Trì đơn giản ngủ một giấc rồi tỉnh, thậm chí cậu sau khi tỉnh còn không nhớ tại sao mình lại ngủ nữa.