Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, là ở Túy Hoa lâu, ta nhớ được trang phục của nàng, nhưng không nhớ rõ dáng vẻ.
Năm đó ta mười tám tuổi, vừa được phong làm đại tướng quân, cũng là thờiđiểm đường làm quan rộng mở. Tuy ta là thế tử của Trấn Nam hầu, nhưnglại kiêu ngạo với công danh của mình tạo nên hơn. Mặc dù đắc ý nhưng tavẫn phải tuân thủ gia huấn của Long gia, không tùy tiện lộ rõ vui mừngtrên nét mặt. Vì lẽ đó, Thương Dung thường xuyên cười nhạo, nói ta còntrẻ mà cứ như lão nhân.
Thương Dung là biểu huynh con bà conxa của ta, có điều chúng ta từ nhỏ thường xuyên gặp gỡ nên khá thânthiết, không phải vì cái gọi là huyết thống, hắn và ta giống nhau, trừbỏ những người thân nhất, những kẻ được gọi là họ hàng còn lại đều không để ý lắm.
Sau khi được ban danh, ta bận rộn ứng phó với lời mờicủa các cung, các phủ trong kinh thành, mặc dù không thích, nhưng khôngthể cự tuyệt toàn bộ. Thương Dung nói hắn không thích náo nhiệt này, chờ đến khi ta rảnh rỗi mới mở yến tiệc ở Túy Hoa lâu tiếp đãi ta. Ta nhấtđịnh phải đi.
Ngày ấy ra ngoài khá sớm, trên đường gặp phải Tôtiểu thư nghe nói là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, Tô tiểu thư là nữ nhicủa Hữu tướng, Hữu tướng và phụ thân ta có giao tình rất tốt, cho nên ta đành phải nhẫn nại chịu sự dây dưa của nàng. Lúc này ta cảm thấy Tôtiểu thư tuyệt đối không xinh đẹp.
Tới Túy Hoa Lâu, mới vừa đilên lầu, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, hình như còn có tiếnghí của Phiêu Ảnh. Ta đi ra ngoài, thì ra là một nữ tử bị Phiêu Ảnh dọasợ mà ngã sấp xuống, chẳng qua Phiêu Ảnh bị kinh động bởi trang sức chói mắt trên đầu nàng kia. Ta vốn định đền tiền để nàng ta đi trị liệu,nàng lại lập tức cự tuyệt, như là nóng lòng muốn thoát khỏi ta. Ta cũngnóng lòng gặp Thương Dung, không để ý lắm, liền bảo La Kiệt dắt PhiêuẢnh vào chuồng, sau đó lập tức lên lầu, những người phía sau nghị luậncái gì ta cũng không nghe thấy.
Cùng uống rượu với Thương Dung,hắn có vẻ rất cao hứng, nói là vừa nhận được một vụ làm ăn rất vừa ý,chắc là lại chiếm được món hời của người ta rồi. La Kiệt trở lại, hắncũng rất cao hứng, nói là tiểu nha đầu kia thật sự thú vị [ta không biết sao hắn có thể nhìn ra nàng ta là một tiểu nha đầu], cư nhiên lại chạyđến chuồng ngựa mắng Phiêu Ảnh. Mắng? Nàng có thể mắng Phiêu Ảnh cái gì? Thương Dung thấy có vẻ hay ho, hỏi đến cùng, sau đó nở nụ cười, cười vô cùng gian trá, ta cảm thấy hắn thật giống hồ ly.
Sau đó, còn gặp lại nàng ở một vài yến tiệc, ta nhận ra nàng là nhờ vào trang phục chứkhông phải do bộ dạng. Có người nói cho ta biết đó là Nhị nữ của lễ bộthượng thư Tống Dật. Tống Dật ta biết, là một người rất thích nói lễgiáo, Đại công tử Tống Thư Ngữ là người năm đó đỗ Trạng Nguyên, cũng làmột người ổn trọng cẩn thận, xem ra nàng thật giống ngoại tộc. Người kia còn nói cho ta biết, à…… kỳ thật người kia chính là Cửu hoàng tử, cũnglà đương kim Hoàng Thượng sau này, hắn nói cho ta biết Tống Nhị tiểu thư ở trong thi hội đọc một bài thơ: “Nữ nhi hỉ, tình lang bất xá hoàn gialý, nữ nhi nhạc, châu thúy mãn đầu bất hiềm nhiệt. Nữ nhi bi, giá liễunam nhân thị ô quy, nữ nhi sầu, tú phòng toản xuất cá đại mã hầu.” “Thơnày thật hợp với nàng ta!”
Nói xong thì cười ha hả. Ta cũng không cảm thấy thơ này có gì buồn cười, mà lại cảm thấy có chút quái lạ,nhưng vẫn phối hợp cười cười.
Chỉ là ta vẫn không không nhớ đượcbộ dạng của nàng, trong những thiên kim tiểu thư ở kinh thành, người tục diễm như nàng không nhiều lắm, nhưng nàng không phải duy nhất. Có điềuPhiêu Ảnh lại nhớ được nàng, La Kiệt vẫn kiên quyết nói nàng vẫn chỉ làmột tiểu nha đầu.
Thời gian trôi qua rất nhanh, tiên đế băng hà,đương kim hoàng thượng đăng cơ, đổi niên hiệu thành Tường Thụy. Ta vẫnlà đại tướng quân như cũ, nhưng không còn người nói ta dựa vào tiênhoàng ân sủng, cũng không có người dám nói vài năm yên bình của LăngQuốc không có quan hệ với ta.
Trong kinh thành luôn luôn lưutruyền chuyện về ta cùng Tô tiểu thư hoặc Thập Bát công chúa, phụ thâncũng hỏi qua cảm nhận của ta đối với Tô tiểu thư, mẫu thân cũng thỉnhthoảng ám chỉ tình ý của Thập Bát công chúa đối với ta, ta không khẳngđịnh, cũng không phủ nhận chuyện gì, ta chỉ tuân theo gia huấn của Longgia, “Chuyện quan trọng nhất vẫn là công danh sự nghiệp.”
Đương nhiên, ta cũng chỉ là một nam nhân bình thường, ta vẫn sẽ đến Tầm Phương uyển tìm hoa khôi Linh Lung.
Thương Dung có không ít cơ sở làm ăn của chính mình, hắn nói làm người vẫn nên có thứ gì đó nắm chắc trong tay, điều này ta tán thành, hắn không nênchỉ sống vì Thương gia. Ta biết hắn còn có một người hợp tác thần bí,mỗi lần nhắc người tới này, hắn càng cười giống hồ ly.
Trên chiến trường khó tránh khỏi có thương tích, nhưng ta không ngờ ta lại trúngÁm Vô Thiên Nhật. Ta không sợ chết, nhưng tư vị chậm rãi chờ chết trongbóng đêm cũng không thoải mái gì. May mà Hoàng Thượng đã phái người đimời “Ngọc y” Tư Đồ Trường Nhạc, nghe nói hắn là người duy nhất biết giải độc này, ta và hắn cũng có chút quan hệ cá nhân, chắc chắn hắn sẽ không cự tuyệt.
Tin tức truyền đến, Tư Đồ Trường Nhạc đang ở Tây Xương Quốc, lại không có người biết hắn ở cụ thể chốn nào, cho dù tìm được,đến lúc đó, chỉ sợ…… Tiểu Cữu đến đây, hắn không giải được độc này, chỉcó thể kê chút thuốc để độc tính chậm phát tác. Hắn nói Tư Đồ có một đồđệ có lẽ người đó cũng có thể giải độc, nhưng lập tức lại tự mình phủnhận kết luận này. Tư Đồ có đồ đệ? Không phải Quân Tử Duyệt sao? Chưatừng nghe nói hắn am hiểu y thuật. Ta không trở về phủ Trấn Nam Hầu,không muốn chứng kiến cảnh mẫu thân ngày đêm khóc lóc. Hiện tại ta chỉcó thể chờ.
Ban đêm, có người tiến vào phòng ngủ của ta, công lực không cao, nhưng ta lập tức phát hiện mình không thể vận khí, sau khitrúng độc, phản ứng của ta chậm không ít. Cho nên ta đặt Thiên Nữ TánHoa ở bên gối.
“Đại tướng quân chớ sợ, tiểu nữ có việc quấy rầy, hoàn toàn không có ý đả thương người.”
Là một nữ tử, hơn nữa còn là một nữ tử mới ra giang hồ, lại còn bảo ta chớ sợ, nhưng ta có thể cảm nhận giọng nói run run của nàng ta.
Ta một bên cùng nàng nói chuyện, một bên dấu Thiên Nữ Tán Hoa trong tay áo, dù sao bây giờ ta chỉ là một người mù.
Không ngờ nàng lại ngồi xuống giường ta, nàng muốn làm cái gì? Làm sao có thể làm ra hành động lỗ mãng thế này?
“Không biết rốt cuộc cô nương đến là có chuyện quan trọng gì, lại phải nửa đêm canh ba trèo lên giường bản tướng quân trao đổi?”
Ta giễu cợt. Nàng cũng không để ý. Lời nói tiếp theo lại làm ta chấn động.
Nàng muốn cùng ta làm một vụ giao dịch, dùng một cái đứa nhỏ, một đứa nhỏcủa ta và nàng, để đổi lấy giải dược của Ám Vô Thiên Nhật, trao đổi làtính mạng của ta.
Ta không phải thương nhân, nhưng cơ thể của tacó dòng máu thương gia, cái gì gọi là lợi, cái gì gọi là hại, ta rất rõràng. Điều này cũng giống như khi ở trên chiến trường, quan trường, phải trong thời gian ngắn nhất đưa ra quyết định có lợi nhất với mình. Muốngiữ mạng, nhất định phải đáp ứng nàng, cho nên ta đáp ứng. Ngược lạinàng có chút kinh ngạc, hỏi ta vì sao không hỏi nàng cái này, không hỏinàng cái kia. Vì sao ta phải hỏi? Ta không biết tự mình điều tra sao? Ta khẳng định tự mình điều tra mọi chuyện sẽ chân thật hơn những lời nàngnói.
Ta không giống những con cháu của đám quan phủ khác, takhông để ý đến con trưởng hay con thứ, chỉ cần hắn có thể chứng minhnăng lực, ta sẽ không để bất luận kẻ nào khinh thường hắn, còn nếu không thì cho dù là ruột thịt, ta cũng không coi trọng. Huống chi tính mạngcủa ta đang ngàn cân treo sợi tóc, nếu nàng không thể cứu, ta vẫn có thể lưu lại một đứa con nối dõi, cũng là sự an ủi cuối cùng với phụ mẫu.Như thế, ta càng phải biết thân thể của nàng.
Ta không phải đồháo sắc, nhưng cũng gặp qua không ít nữ nhân, mỗi người các nàng đềumang đặc sắc riêng, có người lớn mật chủ động, có người ham muốn nhưngcòn vờ chống cự, có người thanh thuần ngượng ngùng, có người quyến rũđộng lòng, nhưng ta chưa thấy qua nữ nhân nào lải nhải như nàng!
Ta không ngờ lại có nữ nhân trước khi cùng nam nhân điên long đảo phượng(ý chỉ quan hệ xác thịt) lại nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, cái gì màngười trong giang hồ có ai không chịu cảnh chém giết, thậm chí lôi cảánh trăng vào. Rồi thì trúng độc không phải lỗi của ta, có lẽ ta sai ởchỗ không có cách nào bịt được miệng của nàng. Một khắc đó, ta chỉ muốnnhanh đưa nàng áp dưới thân, thoát hết quần áo, xong việc thì rời đi. Ta hận ta không nhìn thấy gì.
Ta nghĩ có thể là nàng không gả được ra ngoài, cho nên mới phải dùng hạ sách này.
“Ngươi không phải không dám làm chứ?”
Ta biết nàng không chịu nổi kích thích. Quả nhiên, nàng thở phì phì bắt đầu hành động, đáng tiếc……
Nàng còn dám nói chưa ăn quá thịt heo cũng thấy heo chạy qua, ta rất muốnhỏi nàng thực sự đã gặp heo chạy qua sao. Nhưng nếu còn tiếp tục dây dưa như vậy, trời sẽ sáng. Ta đành phải tự mình động thủ. Ai, đây là cáithế đạo gì, người mù còn phải hầu hạ người mắt sáng.
Sau khi thân thiết xong, nàng bỏ đi rất nhanh. Cảm giác đối với nàng? Trừ bỏ làn dacó vẻ láng mịn, không còn cái gì khác. Cái ta quan tâm chính là sau khitrở về Dạ Ảnh sẽ nói cho ta chuyện gì.
Cái gì? Nàng chính là Nhịtiểu thư của phủ Tả tướng, chính là Tống Nhị tiểu thư luôn luôn tục diễm kia. Ta cảm thấy kinh ngạc, không phải bởi vì hình tượng của nàng, màlà thân thế của nàng. Ta nghĩ nữ tử dám làm loại chuyện này hẳn là đệ tử của môn phái nào đó tron giang hồ thích làm những chuyện độc đáo, lạikhông ngờ rằng là tiểu thư con quan.
Nàng không phải không gả điđược. Tống phủ rất được hoàng thượng coi trọng, người muốn kết thân đếmkhông xuể, cho dù là thô tục như nàng. Nàng làm như thế, chẳng phải muốn chặt đứt nhân duyên của mình. Có lẽ, đây mới là ý nguyện của nàng. Nghe Dạ Ảnh nói, nàng ở trong phủ không được coi trọng, cho nên có thể nghĩvị hôn phu tương lai cũng sẽ không tốt: “Nữ nhi bi, gả cho nam nhân làrùa đen.”
Nàng có lẽ bi thương bởi suy nghĩ như vậy đi. Xem ra,nàng cũng không ngu dốt như lời nói của Hoàng Thượng năm đó, có thể nghĩ ra biện pháp như vậy, chẳng lẽ còn ngu dốt.
A? Từ khi nào ta cũng học kiểu lo sợ không đâu của nàng. Đó là chuyện của nàng, có quan hệ gì với ta đâu!
Dạ Ảnh mang đến một tin tức khác càng khiến ta giật mình. Khinh công củanàng rất giống Lăng Ba Vi Bộ của Huyền Thiên Tông. Ta không hiểu tại sao Tư Đồ phải sửa tên thế này, nghe qua còn tưởng là công phu của nữ nhân. Nàng và Huyền Thiên Tông có quan hệ gì? Quy định của Huyền Thiên Tônglà một sư một đồ, cũng chưa nghe nói Quân Tử Duyệt có thu đồ đệ, cũngkhông thể thu một người như nàng.
“Vì sao nói ‘giống như’? Không thấy rõ sao?”
Ta đối với công lực của Dạ Ảnh rất tin tưởng. Hắn nói nàng thi triển khinh công rất miễn cưỡng, hơn nửa thời gian là đi bộ. Ha ha, xem ra ta khiến nàng mệt rồi.
Nếu đã biết thân thể của nàng, lại tin tưởng nàngthật tâm muốn một đứa nhỏ, mỗi lần nàng nhắc tới đứa nhỏ, giọng điệu rất giống mẫu thân khi nhắc tới ta, ta cũng không muốn tiếp tục tìm hiểunữa, chỉ nghĩ muốn sớm xong việc. Ta cũng không thích làm loại chuyệnnày.
Trong khoảng thời gian này, ta không biết được bộ dạng, nhưng lại nhớ kỹ giọng nói của nàng.
Đêm cuối cùng, ta rốt cục có thể bưng kín miệng nàng như ý nguyện. Sau đó, nàng thật sự không tới nữa.
Qua mấy ngày, thương thế trong người ta đã khỏi hoàn toàn. Hoàng Thượngcũng rất ngạc nhiên, người còn tìm được Tư Đồ. Ta lại không nói gì, bởivì ta đã đáp ứng nàng. Lại qua mấy ngày nay nữa, nàng truyền đến tinvui. Qua tiếp mấy ngày nay, có tin đồn Tống Nhị tiểu thư hành vi khôngkiểm soát, chưa gả ra đã có thai, bị Tả tướng đại nhân đuổi ra phủ, thậm chí có lời đồn nói nàng bị người ta bội tình bạc nghĩa, người nhà ghétbỏ, xấu hổ và giận dữ không chịu nổi đã nhảy sông tự sát, ngay cả tênsông cũng nói thật cụ thể.
Ta không tin nàng sẽ tự sát, cho dù là có, cũng chỉ là làm bộ. Nàng luôn có những ý tưởng kỳ quái, ví dụ nhưmẫu thân cùng người yêu đồng thời rơi xuống nước, sẽ cứu ai trước. Màlần này lại làm lớn chuyện khiến cho mọi người đều biết, là vì sao? Vìtrả thù người nhà? Cho dù như vậy cũng không nên hủy đi thanh danh củamình. Ta cũng không đi tìm hiểu, đêm đó nàng đã nói nước sông không phạm nước giếng, cả đời không qua lại với nhau.
Nàng quả nhiên sống rất tốt.
Khi ta bị thương nặng, mẫu thân từng đến miếu thay ta cầu nguyện, naythương thế đã khỏi, nhất định bắt ta đi làm lễ tạ thần. Không ngờ lạigặp nàng.
Nàng không châu ngọc đầy đầu giống như trước kia, trang điểm ăn mặc thật sự đơn giản, ngược lại có vẻ thoải mái. Chỉ là dùngtay áo che khuất hơn nửa khuôn mặt, ta vẫn không thấy rõ bộ dạng.
La Kiệt tiến lên bắt chuyện với nàng, hắn dường như rất thích nàng, nóinàng giống tiểu muội muội, cho dù xảy ra chuyện như thế với nàng. LaKiệt quá mềm lòng.
Nàng không biết ta đã biết được thân thể củanàng, sợ ta nhận ra giọng nói cho nên cố ý ép giọng, nha hoàn bên cạnhnàng cũng thông minh, thay nàng che dấu, còn một nha hoàn thì chỉ nhìnchằm chằm ta.
Nghe La Kiệt hỏi tên đứa nhỏ, tâm lý ta cũng căng thẳng, là bởi vì huyết nhục tương liên sao?
“Đặt! Đặt rồi! Gọi là Kim Thành Vũ!”
Tiểu nha hoàn kia đột nhiên không nhìn ta nữa, có vẻ tên “Kim Thành Vũ” còn hấp dẫn nàng hơn, tên này cũng rất được.
Cái gì? Kim Thành Vũ là tên của một nam nhân khác, lại là một nam nhân rấtdễ nhìn. Nàng còn hy vọng tương lai đứa nhỏ này lớn lên giống hắn.
Trở lại phủ, tâm tình của ta vẫn chưa bình tĩnh được. Ta tính toán, đứa nhỏ kia chắc chắn là của ta, nếu không phải, nàng cũng không cần gạt ta làm gì. Nhưng vì sao nhất định phải đặt tên cho đứa nhỏ là Kim Thành Vũ?Bởi vì đó là tên của một nam tử vô cùng dễ nhìn? Chẳng lẽ người tronglòng nàng?
Ta không quan tâm trong lòng nàng có nam nhân khác hay không, cũng từng đáp ứng tên của đứa nhỏ do nàng đặt. Nhưng vừa nghĩđến đứa nhỏ là của mình, lớn lên giống mình, lại bị đặt tên của một namnhân khác, bị mẫu thân hy vọng lớn lên giống một nam nhân khác, khi nàng gọi tên đứa nhỏ, trong lòng là nghĩ đến hắn sao?
Lòng ta như có lửa đốt, giống như khi đối mặt với khiêu khích của quân địch ở trên chiến trường.
Ta quyết định! Ta nhất quyết không thể để cho đứa nhỏ của ta gọi là Kim Thành Vũ.