Hí Long Ký: Đa Đa Ích Thiện

Chương 19: Kim Long tranh đoạt




Những ngày ở kinhthành, mỹ nhân sư phụ ngoại trừ lúc ở cùng chúng ta, thì là vào hoàngcung, đại khái để kiểm tra sức khoẻ cho thành viên hoàng thất. Ta lạiphải bỏ công ra thêu cho hắn một tấm bản đồ, chỉ dẫn lộ trình từ tiểukim ốc của ta đến hoàng cung. Lần này ta thông minh hơn chút, không tựmình động thủ mà để Thúy Vi thêu

Lần đầu tiên mỹ nhân sư phụnói phải đi vào hoàng cung, ta mới phát hiện ta đã quên chuyện HoàngThượng từng phái người tìm sư phụ để giải độc cho Long Đại Tướng quân.Nếu sư phụ cùng Long Đại Tướng quân đối chất, chẳng phải sẽ đoán được là ta, chỉ hy vọng Long Đại Tướng quân có thể tuân thủ ước định của chúngta lúc đó, không đề cập đến chuyện của ta với những người khác, hoặc nếu mỹ nhân sư phụ có đoán ra là ta cũng không nói cho Long Đại Tướng quân.

Ngày ấy sau khi mỹ nhân sư phụ trở về, ta đã làm tốt công tác chuẩn bị choviệc mọi chuyện bị bại lộ. Nhưng hắn chỉ nói trước đó vài ngày Long ĐạiTướng quân trúng Ám Vô Thiên Nhật, lại có người giải độc thay hắn.

“Thật sao? Long Đại Tướng quân trúng là Ám Vô Thiên Nhật ư, ta còn tưởng chỉ là ngoại thương bình thường.”

Triều đình không có để lộ chuyện Long Đại Tướng quân bị trúng độc, chỉ nói là vết thương bình thường, vì không muốn để cho địch quốc biết đại tướngcủa Lăng Quốc lại trúng loại độc nguy hiểm như vậy. Ta biết chuyện cũngbởi vì thu được tin tức bọn họ đi tìm mỹ nhân sư phụ.

“Kỳ lạ làđã có người giải độc rồi, ta còn nghĩ chỉ có thầy trò chúng ta mới biếtphương pháp giải loại độc này. Không biết phương pháp của hắn có giốngchúng ta hay không?”

Mỹ nhân sư phụ vô cùng chú trọng việc nghiên cứu y thuật.

“Mỹ nhân sư phụ, người hỏi Long Đại Tướng quân một câu không phải là biết được hay sao?”

“Ai, đã hỏi, nhưng hắn không chịu, chỉ nói đã thề không tiết lộ, ngay cảchuyện là nam hay là nữ cũng không chịu nói. Hừ, uổng cho tiếng bằnghữu. Chẳng lẽ là nàng……”

Cái gì? Mỹ nhân sư phụ và Long Đại Tướng quân rất thân thiết sao?

“Sư phụ, người có nhắc đến ta ở trước mặt Long Đại Tướng quân hay không?” Phòng hết bên này đến bên kia, thực mệt a.

“Nhắc đến ngươi làm gì chứ? Sư phụ cũng từng nghĩ Long Đại Tướng quân là một nam tử rất được, đáng tiếc ngươi…… Ai!”

“Sư phụ! Ý tứ của Đa Đa là ta cũng có thể giải độc, tại sao người không đoán là ta?”

“Ngươi? Ta không để ý.”

Hừ! Khinh thường ta, hôm qua hắn còn có thể cùng Long Đại Tướng quân nóichuyện chính là công lao của ta đó! Có điều, nếu không nhắc đến, ta cũng không cần lo lắng nữa.

Hôm nay, mỹ nhân sư phụ lại tiến cung,nói là đi dự tiệc, đối với hắn mà nói chính là có nhiều thức ăn ngon,huống hồ không biết khi nào mới lại có cơ hội vào hoàng cung nữa.

Yến tiệc cung đình thường kéo dài, trời đã tối đen mà mỹ nhân sư phụ vẫnchưa trở về. Đêm tháng chạp có chút lạnh, ta trùm chăn bông thật dày,dựa lưng vào đệm mềm, nằm ở trên giường, trong tay ôm một cái lò sưởinhỏ, trong phòng còn có một chậu than hoa. Thúy Vi ở một bên khâu quầnáo trẻ con, nói là muốn làm cho tiểu thiếu gia tương lai. Nàng và ThúyNùng thay phiên gác đêm.

Ta từ từ nhắm mắt nghỉ ngơi, đang nghĩsao mỹ nhân sư phụ còn chưa trở về, không phải lại lạc đường chứ, mơ mơmàng màng mà ngủ quên mất. Trong lúc mơ hồ, dường như có người đang nhìn ta. Ta mở mắt ra, là Long Đại Tướng quân, nhắm mắt lại, chắc là mơthôi, lại mở mắt ra, vẫn là Long Đại Tướng quân, đảo mắt sang bên cạnh,Thúy Vi vừa rồi còn đang ngồi thêu trên ghế đã gục xuống bàn, rõ ràng là bị điểm huyệt.

Không phải nằm mơ! Ta cả kinh ngồi dậy. Hắn vươn tay chụp lại bả vai ta, “Đừng gấp, phải nhớ chính mình là người mang thai.”

“Ngươi, ngươi tới làm gì?”

Ta thẹn quá thành giận, cũng quên mất che giấu giọng nói của mình, nhớ ra mới vội vàng ho khan vài tiếng.

“Đã mấy ngày, phong hàn vẫn chưa khỏi sao?”

Ta thấy trong giọng của hắn có chút trào phúng, trừng mắt liếc mắt nhìn hắn một cái, muốn hắn trả lời vấn đề của ta.

“Nghe nói Tống Nhị tiểu thư sắp rời khỏi kinh thành, cho nên đặc biệt đến nói lời tạm biệt.”

“Ha ha, Long Đại Tướng quân thực sự là có ý tứ, đêm khuya vào trong phòngta nói lời tạm biệt, lại lén lút như vậy, là chê thanh danh của ta chưađủ thối sao? Hơn nữa, ta không nhớ rõ có giao tình gì với đại tướngquân.”

Trên mặt cười, nhưng trong lòng ta lại tức giận đến cực điểm.

Hắn cười nhẹ, “Tống tiểu thư trách ta đêm khuya tới chơi, là muốn ép Longmỗ lần sau phải dâng thiệp mời sao? Về phần giao tình, sau tối nay không phải sẽ có sao.”

“Ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?”

Ta vừa sợ vừa giận, cũng không muốn che giấu gì nữa.

“Ha ha, tiểu thư đừng tức giận. Long mỗ thật sự muốn cùng tiểu thư nói lờitừ biệt, nếu tiểu thư ngại đêm đã khuya, vậy ngày mai Long mỗ sẽ vì tiểu thư mà mở yến tiệc tiễn biệt ở Túy Hoa Lâu.”

Ta cười lạnh vàitiếng, “Đại tướng quân chẳng lẽ là uống nhiều rượu nên hồ đồ, nhưng tiểu nữ lại thật sự thanh tỉnh. Ta có tài đức gì mà dám để cho đại tướngquân nhọc lòng. Nếu đại tướng quân thật sự có tâm đưa tiễn, hiện tại đưa tiễn là được rồi, yến hội ngày mai, đại tướng quân vẫn nên chính mìnhhưởng thụ thôi.”

“Ngươi thật sự không đi.”

“Long Đại Tướng quân muốn thế nào?” Ta không đoán được rốt cuộc hắn muốn làm cái gì, muốn đánh cuộc một keo.

Hắn khom người ghé sát vào ta, dán miệng lên lỗ tai ta, ta có thể cảm nhậnđược hô hấp nóng bỏng của hắn, lại không khỏi nhớ tới tình cảnh khichúng ta thân mật, hắn nhẹ nhàng nói: “Ta sẽ thế nào? Ngươi đoán xem.”

Sau đó thẳng đứng dậy, ôn hòa cười, “Buổi trưa ngày mai, ta đợi Tống tiểuthư đại giá. Đêm dài gió lạnh, tiểu thư vẫn nên sớm đi nghỉ ngơi, tránhcho cơ thể lại nhiễm phong hàn.”

Sau đó nghênh ngang từ cửa phòng đi ra ngoài.

Ta còn nửa ngồi ở trên giường, hoảng hốt như trong mộng, lò sưởi trong tay không biết lúc nào đã trở nên nguội lạnh.

Hắn muốn làm gì? Nhận ra ta rồi sao? Sao có thể nhận ra? Ngày đó chắc chắnta không để lộ dấu vết. Cho dù nhận ra, cũng có thể coi như nước sôngkhông phạm nước giếng, cả đời không qua lại với nhau mới đúng, sao lạimuốn đến trêu chọc ta? Muốn muốn nhận lại hai mẹ con chúng ta, cả nhàđoàn viên? Hắn nhất quyết không phải loại người tình cảm dong dài nhưthế. Không phải có rất nhiều nữ nhân muốn có đứa nhỏ với hắn sao, làm gì phải tranh đoạt với ta?

Nghĩ không ra, lại chuyển sang suy nghĩxem ngày mai có nên đi hay không. Nghĩ một hồi mới phát hiện Thúy Vi vẫn còn đang ngất, vội vàng đứng dậy giải huyệt đạo cho nàng. Nàng khôngbiết chuyện vừa xảy ra, chỉ kỳ lạ tại sao đang êm đẹp lại ngủ gục.

Ngày hôm sau, ta suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi. Nhìn thế nào thì cũng không thấy hắn có vẻ giống loại người có những hành động kinhngười. Đêm qua không biết mỹ nhân sư phụ trở về khi nào, ta đã ngủtrước. Mượn lý do hôm qua hắn về muộn, ta không nói chuyện với hắn, chỉnói muốn đi ra ngoài giải sầu. Hắn chỉ cho rằng bởi vì ta mang thai nêntâm trạng dễ buồn bực, cho nên không ngăn cản.

Ta không dám mangtheo Thúy Nùng, nàng rất tỉnh táo, nhất định có thể nhìn ra điều gì đó.Chỉ dẫn theo Thúy Vi cùng một gã sai vặt mười hai, mười ba tuổi tên ANguyên.

Đến Túy Hoa Lâu, ta dỗ hai người bọn họ ở dưới lầu nghethuyết thư. Nhưng Thúy Vi lần này không đáp ứng, nhất định đòi đi theo,ta đành phải để hai người bọn họ ở một gian phòng gần phòng Long đạitướng quân hẹn gặp, không muốn nàng nhìn thấy Long Đại Tướng quân.

Ta theo tiểu nhị lên lầu ba, khi bàn chuyện làm ăn thường xuyên đến nơinày, nhưng hôm nay trang phục không giống, cũng không có người để ý, tađược dẫn vào một nhã gian, cũng chính là gian phòng ta thường cùng hồ ly Thương Dung gặp mặt. Có điều người ngồi đối diện không giống, tâm tìnhcũng khác.

“Vẫn là thế này mới dễ nhìn.” Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt sạch sẽ không hóa trang của ta. “Tống tiểu thư đêm qua ngủ có ngongiấc không?”

Ta lười biếng liếc mắt nhìn hắn một cái. Đêm qua tangủ không ngon, phụ nữ có thai vốn tham ngủ mà hắn lại hại ta một đêmtrằn trọc, hiện tại ta rất giống gấu thích ngủ đông

“Đại tướng quân muốn gì, xin nói rõ đi.”

Ta thật sự chán ghét đoán đến đoán đi, nếu hắn đã nhận ra ta, nên biết talà người thích lo sợ không đâu, cần gì phải vứt cho ta một cái đề tài mơ hồ như thế. “Mặt khác, không cần gọi ta là Tống tiểu thư, ta họ Kim.”

“Kim tiểu thư, nên gọi là Đa Đa cô nương, hay là Hỉ Thiện cô nương mới tốt.”

Quả nhiên hắn đã biết! Tuy rằng trong lòng nghĩ đến chuyện này, nhưng ta vẫn không tránh được cả kinh: “Ngươi biết khi nào!”

Ta không giả bộ nữa, trong lòng thầm nghĩ hay là hôm đi chùa bái phật đó thực sự đã để lộ chân tướng.

“Đêm hôm đó ta đã biết.” Trước vẻ mặt kinh hoảng của ta, hắn vẫn vững như Thái Sơn.

Đêm hôm đó? Là đêm nào? Là đêm giao dịch, là đêm lần đầu ái ân, hay là mộtđêm xuân phong lần thứ n độ? Không có khả năng, khi đó hắn chỉ là mộtngười mù!

“Chính là đêm chúng ta lần đầu tiên chung chăn gối.” Hắn như nhìn thấu nghi vấn của ta.

“Ngươi làm sao có thể biết? Đêm hôm đó ta nói sai cái gì?”

“Ngươi không nói sai cái gì,” Hắn trầm mặc trong chốc lát,“Chỉ là sau hôm đầutiên ngươi đến phủ ta đã cho người theo dõi ngươi.”

Cái gì! Theodõi ta! Chính là khi đó! Khi chúng ta đưa ra hiệp ước giữa hai bên! Làthời điểm tính cảnh giác của ta thấp nhất! Hắn thật đúng là biết chọn!

“Sao ngươi có thể như vậy! Không phải nói không cần biết ta là ai sao?”

“Ta đem tính mạng giao cho ngươi, sao có thể không xác nhận thân phận củangươi? Không biết thân phận của ngươi sao biết ngươi không có ý đồ nàokhác.” Sắc mặt hắn trầm xuống.

“Không phải ta đã đưa giải dược cho ngươi sao?”

Ta còn thật thà nghĩ hắn thật sự không cần, thật sự tín nhiệm ta.

Thấy ta có chút kích động, hắn mới nhớ ta phụ nữ có thai, giọng nói hơi dịuxuống: “Ta tra xét kia một lần, xác thực được ngươi chỉ là muốn một đứanhỏ, cho nên mới không hỏi.”

“Ta có nên cám ơn ngươi đối với ta giơ cao đánh khẽ hay không?”

Ta vốn định tức giận, nhưng nghĩ đến hắn đã sớm biết chân tướng mọichuyện, ta còn ở trước mặt hắn che che dấu dấu, cố làm ra vẻ, lại có cảm giác bị người khác đùa bỡn, không khỏi trào lên bi ai, chảy ra nướcmắt.

“Này, ngươi khóc cái gì, không phải đã nói chỉ có một lần đó thôi à.”

“Một lần là đủ rồi! Ngươi đã sớm biết, còn đứng bên ngoài giả bộ xem diễn,mà ta lại ngu ngốc ra sức diễn cho ngươi xem……” Ta khóc lớn hơn nữa,giống như là muốn đem ủy khuất hơn mười năm này tất cả đều khóc ra.

“Ngươi vẫn nghĩ nhiều như vậy. Ngươi làm chuyện ngươi muốn làm, ta cũng chỉ là làm việc ta nên làm, không phải ai xem ai diễn.” Nói xong, đưa cho tamột cái khăn tay, chắc là của hắn.

“Ngươi không cần nói tốt, ta sẽ không đưa đứa nhỏ này cho ngươi!”

Hôm nay hắn làm rõ tất cả, hẳn là vì muốn đứa nhỏ này, ta cũng không còn thứ gì có thể cho hắn.

Hắn cười khẽ,“Ta không cần đứa nhỏ, có thể sinh đứa nhỏ cho ta không phải chỉ có mình ngươi.”

Những lời này không dễ nghe, nhưng ta nghe được lại nhẹ nhàng thở ra, nhậnlấy khăn tay hắn đưa qua, đem nước mắt nước mũi trên mặt lau hết vào đó, sau đó quăng trả lại cho hắn.

“Thế ngươi muốn cái gì?” Ta hơi hiếu kỳ.

“Đứa nhỏ này tuy rằng không cần ta nuôi, nhưng dù sao cũng là đứa nhỏ đầu tiên của ta, ta muốn nó theo họ của ta.”

“Không được! Nếu đã theo ta, đương nhiên cũng phải họ Kim!”

“Theo họ ngươi cũng không phải không thể, nhưng tên của đứa nhỏ phải do ta đặt, dù sao cũng là hài tử của ta.”

Kỳ thật ta cũng không phải người theo chủ nghĩa dòng họ, chỉ là muốn đặttên “Kim Thành Vũ” cho đứa nhỏ của mình. Nhưng theo cách nói của hắn,tên này thế nào cũng không gọi nổi. Long Thành Vũ, mặc dù không phảikhông tốt, nhưng cảm giác lại chẳng ra cái gì cả; nếu đặt là Kim gì đó,lại càng không biết sẽ ra cái gì. A! Đây mới là mục đích của hắn, chínhlà không cho phép đứa nhỏ gọi là Kim Thành Vũ, nhất định là lời nói ngày đó của Thúy Vi chọc tức.

Hừ! Giả bộ cái gì mà phụ tử tình thâm,không phải là sĩ diện sao, nghe đứa nhỏ của mình có tên giống với namnhân khác, lại còn là siêu cấp đại soái ca. Nhìn tư thế của hắn rõ rànglà không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, không biêt chừng ép buộc hắn quá lại quay sang muốn tranh con với ta, dù sao hắn cũng là hoàng thânquốc thích. Thế nên làm cái gì bây giờ?

“Ngươi nói cũng khôngphải không có đạo lý. Như vậy đi, nếu là sinh con trai, sẽ theo họ củangươi, ta đặt tên, nếu là con gái, đều phải lấy họ và tên của ta.”

Ta nhất định phải giữ được tên Kim Hỉ Thiện, Kim Thành Vũ chỉ có thể bỏqua, có điều hắn cũng quá xem thường ta, cho rằng ta chỉ có một thầntượng là Kim Thành Vũ thôi sao?

Hắn cảm thấy có thể chấp nhận. Dù sao cũng là xã hội nam tôn nữ ti, hẳn là không quá để ý nữ nhi lớn cótên giống một nữ nhân khác.

Thấy chính mình thắng lợi, hắn nở nụ cười, không phải nụ cười xuân phong, mà cực kỳ giống……

“Ngươi và hồ ly Thương Dung có phải có quan hệ thân thích gì hay không?”

“Hồ ly? Ha ha, đúng là có điểm giống. Ngươi biết hắn?”

“Xin trả lời ‘phải’ hay ‘không phải’!”

“Phải.”

“Cái gì?” Không khéo như vậy chứ!

Hắn hơi khó hiểu liếc mắt nhìn ta,“Ngươi thật sự không biết, ngoại tổ mẫucủa ta tức Thái hoàng thái hậu quá cố cùng tổ phụ của Thương Dung làđường huynh muội sao.”

A! Quả nhiên bọn họ là người một nhà.

“Nếu sinh mệnh của đứa nhỏ một nửa là của ngươi, tên gọi một nửa là củangươi, vậy một nửa phí nuôi nấng cũng nên do ngươi bỏ ra.”

Cuối cùng ta cũng vãn hồi lại một chút tổn thất.