Hình Đế 15 Tuổi - Thanh Luật

Chương 103




Bộ thứ 5 của "Đêm Trùng Quang" phát sóng tập đầu tiên, câu chuyện nối vào cảnh sống lại của bộ trước, bắt đầu tiếp tục kể về cuộc đời đế vương hào hùng gập ghềnh.

Kể từ quay về hoàng đô cho đến giết chết thủ phụ giữa triều, sức biểu đạt của khung hình mạnh mẽ tới nỗi chấn động.

Trong cảnh tay đôi của Tô Trầm và Nghiêm Tư, tuy khoảng cách độ tuổi vượt hai thế hệ nhưng cảm giác đối chọi và căng thẳng không hề vơi đi tí nào.

Tập 2 nối tiếp ngay sau kể việc y đội miện lên ngôi lần nữa, nỗi kính cẩn sợ sệt trong nhóm quần thần được khắc họa cặn kẽ đậm nét, vẻ ngoài Nguyên Cẩm vẫn là của thiếu niên 16 17 tuổi nhưng ánh mắt thì u ám sâu xa hẳn đi, cho dù đã cách lớp ống kính mà vẫn đủ khiến người ta nhấp nhổm bất an.



Mới đúng một ngày thôi mà lượng bình luận trên Douban đã vượt mốc 100 nghìn người, điểm đánh giá mở màn lập nên một kỉ lục mới cho loạt phim "Đêm Trùng Quang", lên tới 9,2 điểm.

Bộ đầu 9,0, bộ hai 8,8, bộ thứ ba thứ tư đều là 8,9.

Đây là lần đầu tiên loạt phim này vươn lên mốc trên 9 điểm, các bình luận khen ngợi gần như không hề can thiệp gì, thực chất tới mức bao phủ hầu hết các lứa tuổi.

Có cả fan phim tầm trung niên nhiệt tình cap màn hình để phân tích mổ xẻ dài dằng dặc về sự kì công tinh xảo của khâu phục trang đạo cụ, từ thay đổi trong hoàng bào, bối cảnh hoàng cung của mùa 5 cho đến cách chuyển biến mùa màng ở mùa 4.

Ấy ấy ấy/★★★★☆: Hay quá đi mất thôi! Khó lòng tưởng tượng bạn nhỏ như thế này mà diễn được vẻ khủng bố quyết liệt của đế vương, xong lại thể hiện ra cả sự mong manh bất an vào thời điểm cực kì thích hợp, chắc hẳn mấy đạo diễn phải dẫn dắt chỉ bảo nhiều lắm đó!

Sybor/★★★★★: Từ mùa 1 đến mùa 5, đồng hành cùng Trầm của mình mãi đến tận giờ, không thể ngờ là bé nhỏ non nớt ngại ngùng trước máy quay thử vai ấy giờ đã lột xác vững vàng sắc bén thế này, xem hết loạt phim cứ như đang chứng kiến trọn vẹn một kì tích lớn lao!

Nhà chiêm tinh A Phàm/★★★★☆: Vẫn còn cách biệt so với phim Anh Mỹ, kĩ xảo bình thường, nể tình tập hợp các cô bác gạo cội cho thêm 1 sao.

Hôm nay đã lên bờ thành công chưa/★★★★★: Tại sao Douban không cho đánh 10 sao!! Tại shao!! Tiết tấu nhanh nhẹn của đạo diễn mới đúng là mở mang tầm mắt, diễn xuất của mấy cụ khiến người ta ấn tượng sâu sắc bất ngờ luôn, ở đây phải nhấn mạnh khen ngợi Lộc nhà mị, tạo hình trang điểm mới đẹp trai phát khóc ạ ảnh mặc màu đỏ hợp dã man luôn ấy huhuhuu làm ơn cho thêm nhiều bộ giáp rồi lễ phục các thứ đi!



Đài truyền hình còn tạm kiềm chế, không chèn quảng cáo ghê quá.

Nhưng lượt kêu gọi đầu tư mới thì đã nóng hổi đến nổ tung, từ ngọc ngà bia rượu đồ ăn cho đến mỹ phẩm thực phẩm chức năng, cả nhóm nhà đầu tư chen chúc nhồi nhét quảng cáo, tranh thủ bộ phim quốc dân nổi đình đám này để thu hút tầm mắt khán giả.

Có người còn hào phóng bỏ ra ngàn vàng, hỏi han móc nối mãi tìm được đến người đại diện là chị Linh, sẵn sàng chi hẳn 50 vạn tệ chỉ để được mời hai vai chính ăn chung một bữa.



Lúc tan học thi thoảng Tô Trầm lướt điện thoại một lát, cũng sẽ bắt gặp một phương diện khác giữa rất nhiều các cuộc thảo luận rôm rả.

[ Thảo luận nghiêm túc, tại sao "Đêm Trùng Quang" không phải hai nam chính? Tưởng Lộc không xứng đáng ư? ]

#25: Ầy, mấy chị nhà Lộc lại ngoi ra vọng tưởng chủ tử nhà mình lên đầu được đấy à? Quay đến tận mùa thứ 5 rồi vẫn còn muốn giành địa vị thứ tự nghiêm túc đó hả?

#51: Nhà Trầm đừng có mà quá đáng, khứa này trông cái là biết anti kick war, mong mute nó đi block nó đi @Mod

#112: Tỉnh lại đi ạ, nguyên tác nhân vật của Lộc nhà mấy người đã là vai phụ rồi, ông bác cậu ta thêm cảnh như điên mới nâng lên được bằng nam chính đấy chứ, nhà Trầm chưa bóc phốt mấy người cướp đất diễn đã tử tế lắm rồi nhé!

#147: Một ngày là nô tì cả đời là nô tì, đóng vai phụ nhiều năm thế còn chưa đủ chứng minh là năng lực không đạt chuẩn à? Cảnh hành động? Đao kiếm? Mấy trò cũ rích từ thời phim Hongkong bây giờ căn bản chả ai thèm xem đâu ý, hì hì.



Bé gập điện thoại lại, cảm giác đau nhói nhức nhối.

Địa vị thứ tự? Vai chính vai phụ?

Thầy Nghiêm cũng diễn vai phụ đấy thây, nhưng bất luận xét mức độ tinh xảo trong diễn xuất hay hình tượng hoàn chỉnh của nhân vật thì cũng đều vượt xa mình.

Một cái danh mà thôi, cần gì phải bóng gió đâm thọc như thế.



Tưởng Lộc ngồi ở ghế phó lái, thấy Tô Trầm không đáp lời mình mà gập điện thoại lại nghĩ ngợi gì không biết.

"Lướt diễn đàn à?"

"Ừm..." Tô Trầm giấu giếm: "Cãi cọ cũng là chuyện thường, không vấn đề gì."

Trông Tưởng Lộc cà lơ phất phơ nhưng thực ra tâm tư rất thấu suốt.

"Có phải fan bọn mình cãi nhau không?"

Tô Trầm nhìn cậu một cái.

"Nhóc quan tâm lắm à?"

Chị Linh ngồi phía bên kia, đang cầm gương nhỏ đánh lại son.

"Tem tém đi, chốc phải gặp đạo diễn mới với nhà đầu tư rồi đó."

Tưởng Lộc đưa mắt về, không trêu bé nữa.

Tô Trầm thấp giọng nói: "Anh Lộc, anh giỏi nhất đó."

"Anh đừng để ý họ nói gì ha."



Bé rất thẳng thắn giản đơn, Tưởng Lộc nghe mà vô thức muốn quay đầu lại nhìn vào mắt bé.

Nhưng người đại diện cũng ở đây, chỉ có thể khẽ khàng ừm một tiếng.

Nếu mình là hai bé con 5 tuổi, lúc này nhất định anh phải nắm lấy tay em, dung dăng dung dẻ thật là khỏe.



Xe chuyên dụng dừng trước cửa khách sạn Waldorf, nhân viên đón tiếp bài bản tuần tự lịch sự dẫn đường cho mọi người đi thẳng vào trong.

Cổng vòm nhiều lớp cao vút trang trọng, cá vàng tung tăng bơi lội dưới suối phun trong nhà.

Khách sạn Waldorf nào cũng có một chiếc chuông lớn đặc trưng, chuông cổ trầm lắng ngủ yên bên trong bình thủy tinh như người canh gác nơi hành lang dài tĩnh mịch.

Trên đường đến đây cả hai đã thay đồng phục sang thành comple đàng hoàng, bước đi trên mặt sàn bóng loáng hoa văn thủy mặc, cảm giác cứ chênh vênh khi hoàn cảnh thay đổi quá nhanh.

Khó mà đoán biết cả hai sẽ thích sự thoải mái buông tuồng nơi sân tập dưới gốc ngô đồng, hay là thế giới người trưởng thành xa hoa nhưng lạnh lẽo này hơn.

Ba lớp cửa vòm, phối màu trầm tối, tất cả đều đang thể hiện thân phận của khách tham gia.



Nhà sản xuất chính Khương Huyền đứng chờ cả hai phía trước sân thượng, hôm nay chú đeo một chiếc kính gọng vàng hiếm thấy, đằng sau là một người đàn ông trung niên vẻ ngoài tương tự đang hút xì gà nhả khói lượn lờ.

Tô Trầm thắt chặt cà vạt hơn, bước lại gần cùng chị Linh anh Lộc.

"Mọi người đến rồi à?" Khương Huyền chào hỏi đơn giản với chị Linh rồi nghiêng người giải thích: "Đây là em trai tôi Khương Thứ, hiện là giám đốc kinh doanh của SPF, cũng là một trong những người hỗ trợ móc nối đầu tư lần này."

Trông Khương Thứ râu ria xồm xoàm, không ngờ còn kém tuổi Khương Huyền.

Mấy người được giới thiệu tiếp đó đều là cộng sự hợp tác lãnh đạo cũ mới, cùng với người phụ trách kĩ xảo tổng thể vừa gia nhập.

"Nhóm chúng ta đến khá sớm, đợi chốc sẽ còn vài khách quý nữa."



Dọc đường chị Linh đã thông báo trước.

Những dịp thế này Tô Trầm rất ít cười, chỉ mím môi gật đầu.



Tại chỗ có nhân viên chuyên phục vụ rượu cẩn thận khui một chai Lafite, các cô gái mặc sườn xám thì bưng trà rót nước.

Sân thượng nằm ở tầng cao, có thể nhìn bao quát cảnh đêm đèn đóm rực rỡ của Thời Đô, gió tối cuối thu se lạnh.

Tô Trầm ngồi cạnh Tưởng Lộc, không nói gì suốt mười mấy phút chờ đợi.

Bé hơi hơi khép mắt, chỉ muốn về nhà tắm rửa sạch sẽ rồi làm nốt chỗ bài tập đang còn bỏ dở.

Tay của cả hai buông thõng trong góc tối sofa, khi nhóm người ở đằng xa đang nuốt mây nhả khói thì những khớp ngón tay chạm khẽ vào nhau.

Như thể xác nhận rằng đồng loại hãy còn đang tồn tại nơi đây.



Khoảng thời gian 20 phút, có mấy doanh nhân mặt mũi hồng hào rảo bước tiến vào, đầu tiên bắt tay hàn huyên với anh em họ Khương rồi quay sang chào hỏi một vòng tất cả mọi người đang hiện diện.

Trong đó có một người lúc bắt tay tới lượt Tô Trầm thì tươi cười chói lóa liếc sang Khương Huyền mấy cái liền, Khương Huyền cau mày lại lắc đầu nhè nhẹ tỏ ý từ chối.

Người nọ không chịu thả tay Tô Trầm ra, động tác kì quái như kiểu ma sát, Khương Thứ nhìn chằm chằm theo dõi rồi nhấn mạnh bằng giọng điệu khôn khéo: "Xem xem tôi quên gì cho giám đốc Đồ kìa, tối nay rượu ngon phải đi với người đẹp —— nào, gọi mọi người vào đây!"

Vừa dứt lời xong mới có các diễn viên người mẫu đã chờ sẵn tủm tỉm vào phòng.

Số này không thiếu các tuấn nam mỹ nữ, nói năng trò chuyện thân mật không hề đề phòng, đã trao đổi thống nhất từ trước sẽ chiều theo khách quý.

Sự có mặt của họ nghiễm nhiên bình thường như đĩa hoa quả bày biện trên bàn vậy.

Chẳng qua chỉ xuất hiện mua vui cho người ta nhất thời mà thôi.



Các doanh nhân giàu có nối nhau ngồi xuống, nhận lấy xì gà do Khương Thứ cuốn, vắt vẻo hai chân hút thuốc.

Một người đàn ông khác cạnh chỗ giám đốc Đồ nâng ngón tay đeo nhẫn vàng vẫy vẫy gọi hội Tô Trầm ngồi gần vào đây, không cần câu nệ thế.

Lúc này chị Linh mới đứng dậy, cười chúc rượu họ.

"Các anh thông cảm, bọn trẻ còn nhỏ mà vừa mới bị viêm phổi, em đặc biệt dặn phải ngồi cách ra tí không lại lây bệnh ạ."

"Thảo nào sắc mặt trông nhợt nhạt thế kia, cũng không gọi ít nhung hươu gì bồi bổ cho người ta."

Giám đốc Từ cười to: "Cho trẻ vị thành niên ăn nhung hươu á? Cái thằng chó nhà ông!"

Mọi người đồng thanh cười ầm, rõ là thoải mái.



Tô Trầm không cười theo, cúi đầu uống trà.

Bé thấy tình cảnh mình bây giờ cũng chẳng khác gì các chị người mẫu đang khoác tay người ta đút hoa quả kia.

Đều là một đĩa thức ăn trong mắt hội con buôn, mỗi tội được nhiều người che chở hơn thôi.

Khương Huyền là nhà sản xuất chính, phải cười nói kết nối trung gian giữa nhóm nhà đầu tư, tranh thủ lúc rỗi tạt sang hỏi xem cả hai có ổn không, giọng nói tương đối áy náy.

Nhưng vụ hợp tác làm ăn mấy tỷ, nếu ngay cả vai chính còn không lộ diện thì cũng khó thúc đẩy được là bao.



Điện thoại chớp tắt một thoáng trong bóng đêm, nhẹ nhàng rung một cái.

Lộc: Chốc nữa chắc sẽ phải mời rượu.

Trầm: Không sao, mấy năm trước cũng thế cả.



Lộc:...Đợi chốc anh mời một vòng trước, rồi nhóc hẵng nối tiếp?

Lộc: Họ đòi nhóc uống thì nhóc không cần lưỡng lự, uống một ngụm xong anh Triều sẽ ra hỗ trợ. Sau đấy mời tiếp là chị Linh sẽ đổi rượu đi.

Trầm: Ưm.



Tô Trầm ngồi một mình giữa ghế sofa đơn như cái bình hoa, cuộn người cạnh chỗ gối tựa nghe mọi người nói cười.

Bé nghĩ ngợi một lát rồi lại nhắn tin cho Tưởng Lộc.



Trầm: Anh có lạnh không?

Tưởng Lộc khẽ hửm một tiếng, nửa dò hỏi.

Cậu cúi xuống lại gần, nhỏ giọng nói: "Nếu nhóc lạnh thì để anh tìm cớ, mình vào phòng ngồi một lát."

Tô Trầm nhìn đôi mắt Tưởng Lộc trong màn đêm, cầm lấy tay cậu, xoay mu bàn tay cậu lại chạm vào trán mình.

"Em còn sốt không?"

"Vừa mới khỏi viêm phổi xong, kiểu gì cũng sẽ hơi sốt nhẹ." Tưởng Lộc điềm tĩnh nói: "Nhóc vào ngồi chỗ kín gió đi."

Mu bàn tay cậu lướt qua trán bé rồi lại lật về, lòng bàn tay ấm áp ấp lên khuôn mặt bé.

Màn diễn tay đôi ở giây phút này không cần bất cứ sự chuẩn bị nào, có thể qua mắt gần như tất cả mọi người.



Thường thì những dịp xã giao thế này phải tận mấy tăng.

Phần mở màn dằng dặc ở đầu phải kéo dài đến khi khách khứa đã chơi bời thỏa thích, thay hẳn vài lượt gạt tàn, tán gẫu vô tận các thể loại đông tây nam bắc.

Dạng như câu cá ở biển, leo núi ngoài trời, nói mãi tới tận tin tức quốc tế, đầu tư chứng khoán.

Cho đến gần nửa đêm, chủ nhà mới bắt đầu thăm dò dẫn dắt vào chủ đề chính, triển khai công đoạn cò cưa nhì nhằng.



Hồi tham gia bộ đầu tiên Tô Trầm vẫn còn nhỏ, thi thoảng buộc phải có mặt thì thường sẽ ngồi nghe rồi dần dà ngủ thiếp đi mất, được chị Linh cẩn trọng bế lấy, khói thuốc ám quanh hôi cả quần áo.

Từ đầu đến cuối Tưởng Lộc đều ở bên cạnh bé.

Ở trường quay, cậu là trung thần duy nhất không đổi thay của bé. Ngoài phim trường, cậu là tấm khiên lẳng lặng mà vững chãi.

Là cảm giác an toàn, là lực hút lẫn nhau từ đồng loại.



Đến nửa sau Tô Trầm vẫn ngủ quên mất.

Lúc bé được gọi dậy thì Tưởng Lộc bưng cốc nước nóng lại gần, vừa rồi đã qua lại chào hỏi mời rượu kha khá lượt.

"Đạo diễn Hải đến rồi! Ngồi máy bay từ nước ngoài về cũng mệt lắm nhỉ? Mấy anh em đều đang chờ cậu đây!"

"Nào nào nào để giới thiệu với nhau, đây là nhà sản xuất Khương, anh Khương, đây là đạo diễn đỉnh cao mà Hollywood nước ngoài cũng giành giật đấy —— Thiệu Hải Duyên! Charlie Thiệu!"

"Bình thường anh em mà móc nối mời mọc được đến đây là phải thắp hương cảm tạ ông bà nữa ấy, mình làm ăn với nhau là ba bên cùng thắng, ba bên luôn!"



Tô Trầm hãy còn ngái ngủ, giọng khàn khàn.

"Anh Lộc, mấy giờ rồi?"

"2 giờ 25. Chị Linh xin nghỉ rồi, mai không phải đi học đâu."

Quanh người Tưởng Lộc có mùi rượu loáng thoáng, giọng nói có vẻ ngà ngà say.

Tô Trầm tỉnh hẳn mới phát hiện ra, vô thức tóm chặt lấy tay cậu.

"Anh uống mấy chén rồi? Có cần thuốc giải rượu không?"

Cả hai để ý nhóm bên kia đang nhìn sang, lại nhanh chóng thả tay ra, đồng thời đứng dậy.

Khương Huyền giới thiệu lại một đợt, lời lẽ đơn giản súc tích: "Đây là một trong số các đạo diễn mới mình đang thảo luận hợp tác, Thiệu Hải Duyên, thầy Thiệu."

"Gọi đạo diễn Hải là được, không cần phải official thế đâu!" Thiệu Hải Duyên hăng hái bắt tay cả hai rồi bắt chuyện đầy phấn khởi: "Vừa nãy lúc tôi check in Jeff còn gọi điện cho tôi, bảo tôi cân nhắc thêm việc quay tiếp bộ phim bên Mỹ của ảnh xem —— bộ đấy vừa mới đoạt giải Saturn, tôi bảo không quay! Chả có cảm giác thách thức gì cả!"

"Mình đều là người Hoa, thì phải đưa phim ảnh của người Hoa ra thế giới, những cái người nước ngoài không hiểu thì mình phải tìm cách khiến người ta xem xong mà hiểu!"

"Đúng đấy đúng đấy," Nhà đầu tư cạnh đó cười to theo: "mình không chỉ kiếm chỗ dollar này mà còn phải kiếm cả bảng Anh, Euro, nghĩ cách làm vố to vào!"

"Gì mà Nét phích, NBS, ABC, cũng phải quỳ xuống xin mình chiếu ấy chứ! Đúng không nào?"

"Đúng đúng đúng! Chơi hẳn đô la luôn!"

Mọi người đồng thanh cười đùa, hò hét nâng cốc liên tọi.



Tô Trầm mượn cớ phải uống thuốc, 10 phút sau gọi chị Linh vào phòng "lấy thuốc".

"Đây là đạo diễn mùa tới ạ?"

Chị Linh cầm hai gói thuốc cảm ra pha cho hai đứa, vẻ mệt nhọc lộ rõ trên mặt.

"Không dễ tìm đạo diễn đâu, người này cũng chưa chốt xong."

"Nghĩa là sao ạ?" Tưởng Lộc nhíu mày: "Chị nói rõ đi."



Trong số 4 đạo diễn năm ngoái, hai người làm phim mẹ chồng nàng dâu đã xem như không đáng tin lắm rồi.

Lần này tổng cộng lọc ra 5 đạo diễn, cũng khó tìm được người phù hợp hơn.

Lịch trình của Nhan Điện kín đặc, từ năm ngoái đã đề cập là chỉ kịp quay hết bộ thứ năm thôi.

Mà 5 người hiện tại thì có một khởi đầu từ phim tình cảm thần tượng, một là lão làng chuyên kiểu mẹ chồng nàng dâu.

Một người khác từng quay phim chiến tranh mưu kế gián điệp nhưng lại hoàn toàn mù tịt về mặt viễn tưởng kì ảo, cũng chưa đọc sách nguyên tác nữa.

Một người nữa là đạo diễn phim Tết, chỉ mới làm điện ảnh, không quen với cách kể chuyện của phim truyền hình.

Cuối cùng quyết định chọn người này, lí lịch là đạo diễn điều hành của phim bộ nổi tiếng bên Mỹ, ngoài ra còn có trình độ du học chuyên ngành Diễn xuất, cũng coi là phái học thuật chính thống, tên Charlie Thiệu.



Tô Trầm bưng cốc thuốc cảm thổi từng tí cho nguội, buồn ngủ đến mức không muốn lên tiếng.

"Bao giờ mới được về ạ?"

"Chịu khó thêm lúc nữa," Chị Linh trông cũng thấy xót, nhưng vẫn khuyên cả hai nán lại: "đạo diễn mới bay mười mấy tiếng về, hạ cánh xong cái là đến đây bàn bạc với bên mình luôn, thực ra thì rất có thành ý."

"Người ta vừa đến mình đã lại đi, vậy thì khó ăn nói lắm á."



Tô Trầm gật đầu, không kì kèo nhiều, bưng cốc thuốc cảm quay lại vị trí cũ.

"—— Tôi cởi mở hòa đồng lắm, thân quen được với các kiểu diễn viên luôn, hồi quay "Fire on Ring" ấy, cái cậu Ảnh đế Hollywood không chịu lăn xả, bệnh ngôi sao này nọ, tôi phải đứng ra lí luận với cậu ta, ê ê, cậu có ghê gớm nữa thì cũng cần devote oneself to art, thế mới gọi là chuyên nghiệp yêu nghề chứ, you know?"

Cũng hiếm gặp du học sinh nào có cái kiểu nói chuyện như người này.

Tưởng Lộc trông mà buồn cười, cúi đầu uống một ngụm thuốc cảm rõ to, lại còn suýt sặc một phát.

Đúng lúc này đạo diễn Hải nhìn sang, búng tay nói: "Các thanh niên đây, sau này mình mà hợp tác, các cậu có ý kiến gì cứ mạnh dạn đề xuất với tôi nhé."

"Tôi ấy, chuyện gì chỉ cần make sense thôi là đảm bảo sẽ phối hợp triệt để luôn, đây mới là điều đạo diễn cần làm, ấy, đúng không?"

Ánh mắt Khương Huyền lạnh nhạt khó đoán, người bên cạnh lập tức nói đỡ hòa hoãn: "Nào nào nào, để tôi kính đạo diễn Hải mới về nước một chén, mình tiếp tục kiến tạo hoàng kim, cạn ly!"



Giữa tiếng chạm cốc leng keeng, Khương Huyền ngồi dựa vào sofa, không đứng dậy.

Khương Thứ châm một điếu thuốc, nghiêng người nói: "Thấy không đáng tin à?"

"Không có lựa chọn phù hợp." Khương Huyền tương đối sốt ruột: "Bên chú còn ai quen nữa?"

"Bộ phim lớn như thế, anh dám giao cho đạo diễn mới toanh không?" Khương Thứ hỏi ngược: "Đợt trước anh nhất quyết đòi dùng Nhan Điện, còn suýt mất nốt vị trí của mình, chưa gì đã quên?"

Khương Huyền không đáp, lúc này mới tham gia lại vào cuộc hàn huyên của nhóm người.

"Nếu trao công việc này cho anh, anh dự định quay thế nào?"

Đạo diễn Hải chỉnh lại cà vạt, bỏ chân đang vắt chéo xuống ngồi thẳng rồi nghiêm túc nói: "Tôi sẽ dốc hết kiên nhẫn đời này của mình ra để quay."

"Bộ thứ sáu kể về cái gì? Kể về việc hoàng đế và vương gia của hai nước hoán đổi linh hồn, suýt thì để nhà họ Lam làm được một vố to, may nhờ có Cơ Linh rồi cả hoàng hậu hợp tác trước sau, giết hết hội họ Lam, thôn tính luôn nước kia."

Thiệu Hải Duyên xòe tay, gẩy bớt tàn thuốc rồi nói: "Tôi biết anh phải cân nhắc nhiều thứ, trên đường tôi cũng đã chỉnh sửa phương án liên quan mấy lần liền rồi, nào, trợ lý, lấy tài liệu ra tôi đưa cho sếp Khương nào."

Ngay lập tức có người mang laptop ra, kết nối với máy chiếu thể hiện phương án quay chụp cho mọi người xem.

Bố cục rõ ràng, trình bày gọn ghẽ, bộ khung lối tư duy đều bằng tiếng Anh.

Người đàn ông trung niên cầm chiếc bút laser, lật đến trang nào thuyết trình trang đó, dịch các phần tiếng Anh cho mọi người đang có mặt nghe.



Tô Trầm muốn đọc hiểu rõ các ý trong đó, nhưng bị cản trở bởi các từ chuyên ngành phức tạp.

Bé bình tĩnh suy nghĩ, vị trí tổng đạo diễn sẽ không quyết định bừa bãi, hơn nữa mối quan hệ chí giao của nhà sản xuất Khương cùng đạo diễn quá cố cũng sẽ không chấp nhận cho bộ phim bị phá hỏng trong tay người ngoài.

Bé sẵn lòng tin tưởng Khương Huyền.



Những năm nay, cách thu hút đầu tư thuận lợi nhất chính là chèn thẳng vào phim, ngay cả thương hiệu điện thoại cũng có thể được đan cài đầy khéo léo trong tình tiết, giúp tác phẩm phim ảnh chưa cần lên sóng đã thu được khoản vốn lớn đến cả triệu.

Nhưng Khương Huyền kiên quyết giữ gìn di nguyện của Bặc Nguyện, chưa bao giờ nhượng bộ ở mặt này.

Chỉ cần đúng việc đó thôi cả hai đã đủ biết, Khương Huyền là người phe mình.



Cuộc gặp mặt đằng đẵng kéo dài tới lúc quá nửa đêm, trời dần sáng rồi mới giải tán triệt để.

Lúc Tô Trầm về đến nhà ba mẹ đều chưa ngủ, mặt đầy lo lắng kiểm tra xem bé có bị thương gì không.

May là trừ mùi thuốc lá bia rượu ra thì không có dấu vết động chạm gì hết.



Vốn dĩ Tô Trầm đã làm xong hơn nửa số bài tập, định chờ hôm sau đến lớp nộp cho thầy cô.

Nhưng bé buồn ngủ quá, buồn ngủ đến nỗi tay chân đều đau nhức, bọc mình vào chăn xong lăn ra ngủ say tít mù luôn.

Lương Cốc Vân sợ con bị ốm, bản thân đã thức trắng cả đêm rồi ban ngày vẫn tiếp tục trông nom cạnh giường, cứ mấy tiếng lại cặp nhiệt độ một lần.

Ban đầu Tưởng Lộc định quay về nhà mẹ ruột nhưng lại bị Tô Trầm cố chấp kéo về nhà Tô ở tạm, bảo là gần hơn tiện hơn.

Tưởng Lộc hiểu rõ trong lòng, Tô Trầm biết nhà mình thường vắng người, tầm giờ này về chỉ có gọi đồ ăn ngoài, muốn húp ngụm canh nóng cũng khó.

Cậu ngủ ở phòng cạnh phòng Tô Trầm, lúc nửa mê nửa tỉnh cũng được Lương Cốc Vân khẽ khàng sờ trán kiểm tra.



Thiếu niên mở mắt ra, trông thấy gương mặt dịu dàng của cô Lương.

"Hai đứa ở ngoài vất vả quá," Cô nhẹ nhàng nói: "ngủ thêm lát nữa đi, bé ngoan, đợi chốc đun nước lê cho hai đứa ha."

Tưởng Lộc dạ một tiếng, hoàn toàn thả lỏng, mặc quần áo ngủ thông dụng của nhà họ Tô, ngủ ngon thở đều.

Cậu lờ mờ mơ màng nghĩ ngợi, nếu mình mà là anh em ruột của Tô Trầm thật thì chắc cũng tuyệt lắm.

Hình như chỉ có ở nhà Tô cậu mới thường thường được gọi là bé ngoan, dù cũng chưa hề làm được gì hết.



May rằng hết thứ 6 là đến cuối tuần.

Lương Cốc Vân đã gọi điện cho Tưởng Tòng Thủy từ trước, kể là muốn dẫn hai đứa nhỏ đi mua quần áo.

Trùng hợp đợt này Tưởng Tòng Thủy đang đi tham gia diễn đàn nghiên cứu ở nước ngoài, nghe điện xong lịch sự cảm ơn, sau khi cúp máy còn chuyển cho cô 100 nghìn tệ.

Lúc thấy có biến động số dư tài khoản Lương Cốc Vân hết cả hồn, hiểu ra tình hình bèn khách sáo gửi trả lại tiền, đối phương cũng không nài ép thêm.

(100 nghìn tệ ~ 360 triệu VND)



Mua quần áo cho trẻ con là một khâu bắt buộc phải có trong đời sống gia đình.

Đối với Lương Cốc Vân, điều quan trọng không phải là chưng diện để hai đứa con trai nổi bật chói lóa đến đâu, mà là khiến hai đứa cảm nhận được rằng mình sẽ luôn có ba mẹ đồng hành thân thiết bên cạnh, có được sự quan tâm và động viên trọn vẹn.

Thế là em bé út tạm thời được gửi nhờ bà ngoại, gia đình bốn người bản giới hạn lái xe ra ngoài chiều cuối tuần, đến một trong những khu mua sắm náo nhiệt nhất của thành phố.

Thực ra đeo kính râm đội mũ lưỡi trai vào, nhìn từ xa xa sẽ không ai nhận ra ai, mọi người ai nấy lo việc riêng mình, tâm trạng rất là phấn khởi.

Hai năm trước còn mua đồ cỡ trẻ em cho Trầm Trầm được, bây giờ bé nhỏ vọt lên nhanh quá, số đo chiều cao đã vượt chuẩn từ lâu lắm.

Lương Cốc Vân nghe theo đề xuất của Tưởng Lộc, cả nhà đi dạo vào xem quần áo của một thương hiệu đang thịnh hành.

"Chào mừng đến với Wing! Thương hiệu trào lưu phong cách Hongkong mẫu mã đa dạng!"

"Hiện bên em đang có chương trình sale 20% toàn bộ cửa hàng, còn có khuyến mãi đặc biệt sale chồng sale nữa ạ!"

Cửa hàng rất nổi tiếng, tổng cộng ba tầng các loại kiểu dáng phong phú gì cũng có, cách phối màu thiết kế cũng không bị quá lố, tránh tạo cảm giác gò bó.

Vốn dĩ Tô Tuấn Phong chỉ đóng vai trò xách túi đỗ xe, đi vào hàng này cũng thấy phấn chấn, vừa uống soda anh đào được nhân viên mời vừa lượn quanh mấy vòng, ngắm nghía mà rung rinh không thôi, cũng muốn thử xúng xính cùng.

"Mọi người cứ thử thoải mái ạ!" Nhân viên nữ nhiệt tình nói: "Đồ của cửa hàng bọn em đều là tác phẩm thiết kế riêng ạ, được nhiều minh tinh mặc lắm ạ!"

Tô Tuấn Phong nhịn cười, ừm một tiếng bảo là hai con trai nhà tôi cần tìm vài bộ để có gì thay đổi.

"Nhà anh có phúc quá ạ, hai bạn cơ ạ?"

"Tổng cộng ba đứa!"

Đôi mắt nhân viên bán hàng mở to tròn xoe, cô bé nhỏ giọng nói: "Hai bạn nhà anh đẹp trai ghê ấy ạ, đeo kính râm còn thấy đẹp trai nữa —— bình thường chắc nhiều bạn theo đuổi lắm ạ?"

Tô Tuấn Phong bắt đầu đắc ý, xòe ngón cái ngón trỏ ra minh họa độ dày: "Nhận được tận bằng này thư tình cơ đấy!"



Bên kia, hai nhân viên nam đi theo giúp cả nhà lựa quần áo, thấy được kha khá rồi chuẩn bị sang phòng thử đồ bèn đề nghị: "Bạn đẹp trai này, có thể đưa tạm mũ với kính chúng mình bảo quản giúp cho tiện ha ——"

Tô Trầm thoáng lưỡng lự, cởi kính râm ra đưa cho nhân viên.

Nhân viên nam vừa rồi còn đang mỉm cười chân thành giờ lập tức biến sắc, không kìm được buột miệng một câu ôi đù, cái tay đỡ kính còn hơi run run.

Tưởng Lộc trông mà buồn cười, cũng cởi kính của mình ra đưa cho người ta.

Nhân viên nam còn lại bên cạnh ngớ ngờ ngơ luôn, kiểu như dây thần kinh tự dưng đứt đoạn, lẩy bẩy quay đầu sang gọi một câu quản lý ơi.

Vừa khéo trưởng cửa hàng cũng có mặt, tưởng là xảy ra sự cố gì, rảo bước lại gần mỉm cười sẵn sàng phục vụ.

Còn chưa thốt lên được câu kính chào quý khách thì đã trông thấy Tô Trầm Tưởng Lộc, ho khụ một tiếng rõ mạnh rồi phải hạ thấp giọng hỏi: "Là hai cậu thật ư?"

Đệt, là hai người thật á??

Tô Trầm mới gật đầu một cái, cửa hàng trưởng đã quay sang gọi nhân viên: "Sơ tán cửa hàng! Bây giờ chỉ ra không vào! Thông báo ra ngoài là tạm đóng cửa bảo trì!"

Nhân viên không nghĩ nhiều, tỏa đi tiễn khách đóng cửa tuần tự đâu ra đấy.

Tô Trầm không ngờ người ta sẽ phản ứng thế, cười rõ xấu hổ: "Không cần phải vậy đâu ạ, bọn em chỉ thử đồ một tí thôi."

"Thứ nhất là sợ để lọt tin tức, mọi người sẽ chen chúc xông vào đây hết," Cửa hàng trưởng đã tiếp quản công việc của hai cậu nhân viên, đích thân chọn đồ cho hai người: "thứ hai cũng là sợ có người chụp trộm —— đương nhiên hai bạn cứ yên tâm, đảm bảo phòng thử đồ của cửa hàng chúng tôi không có bất cứ thiết bị gì xâm phạm riêng tư đâu."

Gian hàng đóng cửa, tấm biển tạm dừng bảo trì được treo ra ngoài, khách khứa còn trong tiệm lục tục phát hiện ra hội Tô Trầm ở đây, bất ngờ sung sướng chạy lại xin kí tên chụp chung.

Cửa hàng trưởng lẫn nhân viên phải kiêm thêm chức trợ lý vệ sĩ tạm thời, vừa giúp cả hai giữ khoảng cách vừa phải chỉ dẫn các khách hàng khác tiếp tục thanh toán hoặc mua sắm.

Song làm sao mà mọi người bình tĩnh được cơ chứ.

Hôm nay là ngày đẹp gì đây!!

Bộ thứ năm vừa mới chiếu, mình vừa mới xem được mấy tập, hôm nay đã gặp người thật luôn!!!

Rốt cuộc hôm nay là cái ngày đẹp ngày lành gì thế này aaaaaa!!!



Lương Cốc Vân đã chuẩn bị trước, nhờ mọi người chọn đồ giúp hai con trai nhà mình, đưa số đo kích thước đại khái.

Quần chúng tràn đầy nhiệt huyết, chỉ trong nháy mắt đã mang ra quần áo phù hợp, ngóng chờ hai anh đẹp trai thử đồ như kiểu đi catwalk.



Thường ngày hai cậu trai quay quảng cáo suốt, tốc độ thay đồ thần kì như người mẫu chuyên nghiệp, mục đích chính của buổi đi chơi hôm nay chính là mua vui cho mẹ.

Mặc áo phông bước ra, có thể trông thấy đường nét cơ bắp lờ mờ, cơ bụng lẫn đường eo rõ ràng sắc nét.

Cửa hàng trưởng cảm thán: "Trông cái mẫu này của thương hiệu nhà tôi tôn dáng chưa kìa!!!"

Mặc áo khoác bước ra thì trở thành nhân vật thời thượng đô thị, nét anh tuấn phóng khoáng đủ để nghiền nát rất nhiều hotboy mạng.

Vừa nãy mọi người còn để ý ngắm nghía quần áo giúp chứ giờ thì chỉ có giơ điện thoại máy ảnh hết, khen ngợi lia lịa.

Cửa hàng trưởng đã lưu lạc thành cái giá treo quần áo trọn bộ, ôm mười mấy bộ đồ xanh đỏ tím vàng dốc lòng gào thét: "Mẫu mới nhất!! Thử thêm mẫu mới nhất này nữa đi ạ!!"



Tưởng Lộc mặc bừa một chiếc áo len màu xám nhạt bước ra, lại còn có cả bạn khách nam hú hét theo.

Nhân viên nữ cười lăn cười bò: "Ôi ôi, bạn gái anh vẫn còn đứng kia kìa ạ."

"Cứ để ảnh hét!!" Cô bạn gái thì chụp hình tanh tách: "Đẹp trai thế này em cũng muốn hét!!"



Có cả các cô chú bác đứng trong đám đông, tuy chưa xem "Đêm Trùng Quang" nhưng cũng mê hóng hớt.

Họ uống nước khoáng xem hai cậu thiếu niên trẻ tuổi thay hết bộ này đến bộ khác, đưa ra đánh giá thật lòng: "Cửa hàng trưởng à, tôi phải nói ấy, không phải do quần áo nhà các cậu đẹp đẽ gì lắm đâu."

Khách hàng trẻ trẻ bên cạnh cười phá ra theo: "Hahahahaah đúng đấy ạ, chủ yếu vẫn là lụa đẹp vì người!"

"Chiêu trò của cửa hàng trưởng bị vạch trần rồi kìa!"

"Với phong thái của Trầm Trầm bây giờ thì khoác bao bố cũng giống hoàng đế ấy mà!"

Ông bác thấy cửa hàng trưởng rối rít định biện giải thì cũng góp lời: "Chẳng phải nhân viên nhà các cậu đều mặc tạp dề đó à, đưa tạp dề này cho hai cậu bé mặc mà xem, cũng vẫn đẹp long lanh thôi!"



Có nhân viên bất chấp trời đất cởi luôn tạp dề mình đang đeo giơ ra thật.

Cần gì thưởng cuối năm nữa!!

Cái tạp dề này được hai người mặc là mình đã lời to rồi!!



Tô Trầm tò mò nhận lấy, rồi mặc luôn cái tạp dề màu đen kiểu dáng rất bình thường, túi còn đang đựng thước dây bút bi vào ngay trong ánh mắt chăm chú của mọi người.

Tưởng Lộc tiện tay thắt hai cái nơ ở sau lưng giúp bé, lùi lại mấy bước ngắm nghía, huýt sáo một tiếng.

Không dưng Tô Trầm thấy hơi rén: "Có được không?"

Cả nhóm khách khứa kêu lên hoan hô.

"Đẹp!! Quá đẹp luôn!!"



Người bình thường mặc vào thì là tạp dề nhân viên cửa hàng, Trầm Trầm mặc vào thì biến thành danh từ đại diện cho trẻ trung đáng yêu!

Thiếu niên chỉ mặc thêm mỗi cái tạp dề đơn giản thế thôi mà trông phong cách đã chất lừ hẳn luôn được chứ!



Có khách nam cố chấp lấy mấy cái áo khoác hai người vừa lần lượt thử, rồi cũng mượn cả tạp dề đồng phục của nhân viên tiệm chạy ra trước gương sát đất mặc vào so sánh.

Vợ con bên cạnh đi theo ngắm, con gái ruột tấm tắc mấy tiếng.

"Ba ơi, đây chính là khoảng cách đấy ạ."

Mặt khách nam rất là không cam tâm: "Ba con cũng từng trẻ trung lắm nhé!!"

"Hồi trẻ ba cũng đẹp trai y như cái cậu kia luôn!!"

"Vợ, em nói xem có đúng không, em nói đi!"

Vợ đang chụp ảnh Tưởng Lộc dở, ừm ừm một hai tiếng có lệ.

"Đúng rồi đúng rồi, hồi trẻ ba con cũng đẹp trai ghê á."

Được tầm một nửa người ta đã là giỏi lắm rồi! Nằm mơ quá đi mất!



Tô Tuấn Phong cũng lựa được cho mình hai bộ, tranh thủ lúc rỗi cười đùa xàm xí với vợ.

"Mình cũng không thể mua tạp dề về nhà cho hai đứa nó thật chứ hả."

Lương Cốc Vân buồn cười tét mông anh, đi lên tầng trên dạo quanh một vòng, chọn hai chiếc áo khoác gió phong cách workwear.

Tô Trầm vốn đang oải vì thử đồ, ngồi một bên vừa uống nước vừa để mọi người thoải mái chụp chung.

Mãi đến khi trông thấy cái áo trên tay mẹ mới bỗng kêu lên: "Anh Lộc!"

"Anh Lộc anh nhìn này!"



Nghe vậy Tưởng Lộc quay sang, nhìn theo hướng bé chỉ thấy chiếc áo khoác.

"Ồ? Đạo diễn Nhan từng mặc kiểu này."

"Phải lấy cái này," Tô Trầm quả quyết: "gu của chị Nhan chính là gu của em."

Lương Cốc Vân không ngờ là con trai lại thích kiểu này, kiểm tra lại kích thước xong dứt khoát gọi nhân viên đóng gói.

Tô Trầm sờ vào chiếc áo khoác, tự dưng rất nhớ chị Nhan.

Cũng chẳng biết liệu chị Nhan có nhớ bọn mình không, giờ này chắc chị ấy còn đang chơi điện tử...



Cuộc sống trôi qua suôn sẻ hơn hẳn.

Cuối cùng lựa chọn cho vị trí đạo diễn vẫn chốt là Thiệu Hải Duyên, người đàn ông trung niên tự tin nói chuyện bằng giọng hơi kì kì.

Lúc được thông báo tin tức thì Tưởng Lộc vừa mới làm xong bài thi hàng tháng, đang chụp ảnh chung với standee hình mình ở tiệm tạp hóa.

Cậu sắp sửa phải thi năng khiếu, sau đó chắc là không về trường nữa.

Tâm trạng Tô Trầm không tươi sáng lắm, trong lúc đứng dưới gốc ngô đồng chờ cậu thì lấy điện thoại ra tìm thử tác phẩm và giới thiệu sơ lược về người này.

Có những khi làm quen một người, hình như chỉ cần gặp đúng một lần thôi đã có thể ngửi thấy rõ ràng có hợp gu không.

Ít nhất thì ngay lần gặp đầu tiên bé đã không muốn tiếp xúc quá gần với Thiệu Hải Duyên.



Lần đầu gặp đạo diễn Bặc, lần đầu gặp đạo diễn Nhan, bé đều chưa từng thấy cảm giác bài xích lạ thường đến thế.

Trực giác cứ như một hạt cát trong quần áo, âm thầm khiến mình thấy lấn cấn khó chịu.



Tưởng Lộc mua hai chai nước uống in tạo hình trong phim của cả hai, bước đến đưa một chai cho Tô Trầm.

Đợt này tiệm tạp hóa đã sắp thành căn cứ tiêu thụ sân sau của "Đêm Trùng Quang" tới nơi.

Ông chủ tiệm không chỉ tỉ mỉ sưu tầm các thể loại đồ ăn vặt nước uống in đủ kiểu ảnh ọt của hai người, mà còn đặc biệt dành riêng một góc cho các bạn nam bạn nữ viết thư bày tỏ nỗi lòng người hâm mộ.



"Mấy hôm tới chắc không gặp được rồi, anh phải ở nhà tranh thủ ôn cấp tốc, cuối tháng thi năng khiếu."

"Sân khấu Thời Đô là cuối tháng 12... Hình như còn mấy trường nữa là tháng 1 tháng 2 cơ?" Tô Trầm nhận lấy chai nước, chọc chọc khuôn mặt Tưởng Lộc in trên thân chai: "Có định sang các tỉnh thành khác thử luôn không."

"Chắc là sẽ, nhưng anh mà không đỗ Sân khấu Thời Đô thì gặp lại ông Nghiêm đảm bảo sẽ bị lải nhải cho coi."

Tưởng Lộc bắt chước giọng điệu của thầy Nghiêm, mặt mũi nghiêm nghị rõ là sống động: "Tiểu Lộc, lí thuyết với kiến thức đều quan trọng tương đương, cháu không thể chỉ lo diễn suông được đâu."

"Cháu không theo học Sân khấu Thời Đô thì ông lấy đâu ra thời gian dạy cháu làm đạo diễn bây giờ? Cháu nói xem nào?"

Tô Trầm xem xong buồn cười, rồi lại thấy thoáng mất mát.

"Sau này em không gặp được anh ở trường nữa rồi."

Tưởng Lộc xoa tóc bé, do dự giây lát rồi vẫn kể với bé bí mật của mình.

"Anh đang cân nhắc, có nên nối lại quan hệ với bố anh không."

"Bố anh á?"

Ấn tượng của Tô Trầm về bố cậu ít đến mức gần như bằng không.

Bé nhớ lờ mờ vẻ ngoài của người này, cùng với quan hệ cha con kì quái giữa họ.

Sau khi sinh Tưởng Lộc thì cô Tưởng một mình nuôi dạy Tưởng Lộc đến tận khi trưởng thành, vừa bối rối vừa lạ lẫm, xuyên suốt quá trình cũng không hài hòa lắm.

Trước khi ba mình bổ sung phần nào thì về cơ bản vai trò người bố đều do bác của Tưởng Lộc là đạo diễn Bặc đảm nhận thay thế.



"Anh nhớ chú ấy lắm à," Tô Trầm sợ động phải đề tài gì không hay, tiếp lời tương đối thận trọng: "hay là đợt này cảm giác áp lực lớn quá?"

"Không phải đâu." Tưởng Lộc vặn mở nắp chai, nói ngắn gọn: "Thực ra là một nguyên nhân rất danh lợi."



Cậu biết rõ, người gọi là bố có huyết thống ruột thịt kia, Kiều Hải Hạ, cũng là doanh nhân danh tiếng vang dội.

Thậm chí hồi phỏng vấn ở Đài số 1 Thời Đô họ từng chạm mặt nhau, cũng không biết có phải là do người kia cố ý sắp xếp không nữa.

Điều nực cười là phải nhờ tên một đạo diễn khác cũng có chữ Hải nhắc nhở, mình mới nhớ ra việc bản thân còn có một ông bố ruột.



"Anh thấy là, sau này có thể nhờ cậy chú ấy đầu tư vào đoàn phim, nên mới nảy ra ý xây dựng quan hệ với chú ấy trước?"

Tô Trầm lo âu nhìn cậu, nét mặt không tán thành lắm.

Tưởng Lộc không hề phủ nhận.

"Hôm tiệc rượu ấy, anh nghĩ tới một việc rất hoang đường."

"Nếu trong số tham gia ở đó có bố ruột anh, hoặc là ông bác anh, họ có còn dám ép mình uống trắng trợn thế nữa không."

Đấy còn là đã có Khương Huyền hiện diện giám sát, trước sau cậu uống tổng cộng bốn ly rượu vang.

Tự nguyện uống một cốc bia và bị địa vị tiền tài chèn ép buộc phải uống rượu là hai cảm giác một trời một vực.



Lúc nhìn sang Tô Trầm, gương mặt cậu không còn nụ cười.

"Anh vẫn cần mấy năm nữa mới có thể trở thành người giống Bùi Như Dã."

"Trước đó anh cần có trợ lực."



"Tiếp cận người khác với ý đồ lợi lộc chưa chắc đã có kết quả tốt, huống hồ đấy còn là người bố anh hiếm khi gặp mặt nữa."

Tô Trầm rũ mắt, hồi lâu sau mới nói: "Ít nhất vẫn nên thử, bước đầu tiên, lấy chân thành đổi chân thành đi."

"So với nhà đầu tư thì em muốn thấy mối quan hệ của anh với bố anh tốt đẹp lên hơn, cũng mong chú ấy sẽ là một người đáng tin nữa."

Tưởng Lộc khẽ khàng chạm vào gương mặt bé, nghiêm túc gật đầu.

"Nghe lời nhóc."

"Chạm em làm gì." Tô Trầm trêu cậu: "Em trai anh chưa khỏi viêm phổi đâu đấy nhé?"

Tưởng Lộc nhìn bé khẽ cười một tiếng, không nói ra thành lời.

Vì thích em.

Thích em lắm.