Hình Đế 15 Tuổi - Thanh Luật

Chương 104




Đợt thi năng khiếu của Học viện Sân khấu Thời Đô tổ chức vào ngày 8 tháng 12 theo thông lệ.

Hàng năm cứ đến tầm này sẽ có rất đông phóng viên tin tức giải trí đến thăm dò thông tin, tìm kiếm bóng dáng sao nhí khóa này đồng thời chung tay với hội săn lùng tài năng ngó nghiêng những nhân tố mang tiềm lực ăn ảnh lên hình.

Tuy Học viện Sân khấu Thời Đô đã quy định rất rõ là nghiêm cấm trang điểm khi thi năng khiếu, nhưng để được tuyển trạch viên của các công ty giải trí chú ý đến mình nhiều hơn dù chỉ một chút xíu giữa đám đông, rất nhiều trai xinh gái đẹp vẫn chuẩn bị sẵn từ sớm, mang sẵn mascara kẻ mắt theo mình, cần mẫn soi gương tỉa tót.



Để đảm bảo cẩn thận, Tô Trầm chỉ ngồi lại trong xe cùng hội chị Linh, đưa mắt dõi theo anh trai cùng ba mẹ nhà mình đi ra ngoài.

Tưởng Lộc bước mấy bước rồi quay lại nhìn bé, thiếu niên vẫn đang nhoài người cạnh cửa sổ vẫy tay về phía cậu, trông rõ là ngoan.

"Nhớ kiểm tra lại lần nữa chứng minh thư với giấy báo dự thi nhé," Tô Tuấn Phong nhắc nhở một tiếng, trông thấy có máy ảnh đang chụp bèn nghiêng người chắn bớt: "đi đi, chúc cháu đỗ đạt top đầu luôn."



Tưởng Lộc nhanh chóng len qua đám đông đang phỏng vấn chụp choẹt, bước vào trường thi theo đội ngũ, bắt gặp vài gương mặt quen thuộc ở xa xa.

Cậu không chào hỏi mà cúi đầu giở quyển hướng dẫn ra, yên lặng lắng nghe giọng chỉ dẫn lặp đi lặp lại y hệt trên loa phát thanh.

Hàng năm chỉ riêng số thí sinh thi năng khiếu ở Học viện Sân khấu Thời Đô đã phải khoảng tầm 20 30 nghìn người, hàng chục ngàn người tranh giành mấy chục suất, đúng kiểu thiên quân vạn mã chen nhau qua cầu độc mộc.

Khoa Biểu diễn tuyển 15 sinh viên, khoa Đạo diễn tuyển 10, các khoa Phát thanh và Âm nhạc mỗi bên 20, tất thảy đều không hề đơn giản.



Hình như ở trong có người đang tranh luận gì với bảo vệ, hàng lối cứ lừng khừng mãi không tiến lên.

Tưởng Lộc đút tay vào túi quan sát mọi người xung quanh, đeo khẩu trang thở ra khói trắng thật dài.

Hôm nay cực kì lạnh, cậu mặc áo khoác chần bông mẹ Lương mới mua, sao cho ấm áp thoải mái là được.

Nhưng trái ngược với đó, nhiều bạn thí sinh toàn mặc áo mỏng quần ngắn, cố gắng thể hiện ra vóc dáng đã rèn luyện rất lâu của mình.



Phần lớn số thí sinh đều có gương mặt tương đối ổn, muốn làm người nổi tiếng trên mạng thì dư sức.

Nhưng làm diễn viên chưa chắc đã cần đẹp.

Xét thử các Ảnh hậu Hình đế bao thế hệ đến nay, người có thành tích vượt trội nhất chưa chắc đã là người đẹp nhất.

Thậm chí nếu chọn lựa tỉ mẩn thì ảnh chỉnh sửa kĩ lưỡng của các nhân vật nổi tiếng trên mạng có khi còn đẹp hơn ảnh tĩnh trong các bộ phim nhiều.



Tưởng Lộc vào nghề từ quá sớm, am hiểu rõ diện mạo của ngành.

Vẻ ngoài đạt chuẩn, còn phải chịu diễn nữa.

Chịu khóc xé ruột xé gan, chịu cười ngờ nghệch như kẻ ngốc.

Chịu bò lăn bò toài giữa bùn không khác gì chú chó, chịu biến thành cái xác mà quái vật tình nhân trộm cướp sư sãi sẽ sống nhờ.

Các bạn đồng trang lứa mười mấy tuổi đa số còn chưa khai thác hết tính cách năng lực, khó mà bộc lộ những điều này.

Cậu đứng giữa đám đông trang điểm tút tát tinh xảo, tâm thế lại điềm tĩnh tới mức có phần già dặn.



"Kì thi gồm các khâu thi viết và phỏng vấn, mời các thí sinh tiến vào trường thi theo các kí hiệu chỉ dẫn ——"

"Đợt thi thứ hai sẽ diễn ra sau 10 ngày nữa, thời gian địa điểm cụ thể mời các bạn theo dõi tin nhắn điện thoại, ấy ấy em kia, ngược đường rồi em, bên này cơ mà!"

Nội dung thi viết đã được ôn cấp tốc từ trước, trùng hợp lúc đang làm đề mẫu thì Tưởng Tòng Thủy về nhà, cũng nửa tin nửa ngờ thử làm cùng một trang.

Tưởng Lộc đang viết dở tay không cản mẹ, còn trêu một câu: "Bộ não học vật lí phân tử của mẹ mà làm cái đề này có phí phạm quá không."

Tưởng Tòng Thủy đeo kính chỉn chu tập trung đọc đề, mặc kệ con trai.

Tưởng Lộc lại sáp vào gần, đưa bút bi cho mẹ: "Hồi trước bác bảo mẹ cứ nhìn thấy đề là muốn làm thử, con còn tưởng bác bịa cơ."



90 phút đã hết, thu bài chấm điểm.

Tưởng Tòng Thủy còn cao hơn Tưởng Lộc 20 điểm, kiến thức nghệ thuật toàn do cô tự tay góp nhặt.



Mãi đến lúc kiểm tra hết bài, mẹ ruột gấp đề vào thở dài.

"Đúng là mẹ dạy con hãy còn thiếu sót, dễ thế này mà vẫn bị sai, mẹ sẽ kiểm điểm."

Tưởng Lộc: "...Vầng xin cám ơn."



Lần này thi thật có rất nhiều câu mới nằm ngoài phạm vi kiến thức, chỉ có thể vừa làm vừa đoán.

Tưởng Lộc viết bài, tự dưng bỗng cảm thấy là thực ra mẹ cũng đang đồng hành bên mình, cùng nhau làm đề giống hệt như hôm ấy vậy.

Tâm thế cậu thả lỏng hẳn ra, không để ý là nụ cười cứ te tởn mãi nơi khóe môi.



Bài thi viết nhanh chóng kết thúc, bắt đầu chuyển sang phỏng vấn.

Vòng đầu tiên yêu cầu tự giới thiệu bản thân, rút thăm đọc diễn cảm và biểu diễn tài năng, vòng thứ hai thì tiến hành rút thăm diễn xuất theo cặp.



Sảnh thi nóng hầm hập, chả hiểu sao còn lẫn cả mùi hôi chân, lò sưởi hơi bị quá đà.

Tưởng Lộc cởi áo khoác vắt sang một bên, có tận mấy người nhận ra cậu, khách sáo chào hỏi.

Ở phòng chờ, có thể nghe loáng thoáng được phần tự giới thiệu của những người khác.

"Em chào các thầy cô ạ! Em là Lộc Nhân đến từ Trung cấp nghệ thuật Thời Đô, sở thích của em là nghe nhạc, xem nhạc kịch..."

Tưởng Lộc xoay người lại, ra đăng kí với giáo viên ngồi ở bàn trực.

Người phụ trách kí tên là giảng viên của khoa, trông thấy gương mặt chính diện của Tưởng Lộc chưa kịp đề phòng giật hết cả mình.

Là em này thật này!

Đẹp trai thật đấy ạ, năm nay đạt giải chưa nhỉ?



Tưởng Lộc kí tên xong rồi giảng viên vẫn đang nhìn cậu, có một tí xíu rục rịch trong lòng muốn xin chụp chung.

Nhưng do ràng buộc đạo đức nghề nghiệp nên vẫn phải gắng sức kìm nén tâm trạng ra hiệu cho cậu sang kia xếp hàng.

Đáng ghét, muốn nhắn tin cho các chị em quá đi thôi.

Vừa nãy Tưởng Lộc kí tên ngay trước mặt mình này!! Người thật cao dã cả man luôn ấy!!



Lúc đến lượt cậu chính thức vào thi thì 4 giáo viên chấm thi có mặt cũng đã trông thấy tên từ nãy, đều đang nở nụ cười tự nhiên vô thức.

"Thí sinh số 809, Tưởng Lộc, mời em giới thiệu bản thân."

Tưởng Lộc quan sát một lượt, hóa ra ở đây còn có cả thầy giáo từng đóng phim chung, hồi còn loai choai lỡ cỡ mình đóng vai con trai thầy ấy, gọi ba suốt.

Cậu nín cười kịp thời, cúi người hô một câu em chào các thầy cô ạ, bắt đầu giới thiệu bản thân rất là chỉnh tề chính thức.

Trước khi vào thi đã có rất nhiều người phát hiện ra cậu, giờ đều túm tụm lại chỗ rèm che bên cạnh, nghe được rõ ràng từng câu từng chữ.



"Em là Tưởng Lộc, sinh ngày 11 tháng 8 năm 1991 ạ, năm 4 tuổi từng đóng vai quần chúng, năm 5 tuổi được nhận vai có lời thoại đầu tiên."

"Về mảng điện ảnh, em từng tham gia các loạt tác phẩm "Giây phút trí mạng", "Hồn quân", "Bờ biển Gisett"... ạ."

"Về mảng truyền hình thì, hiện tại đang diễn trong "Đêm Trùng Quang", trước đó có..."



"Được rồi, không cần liệt kê nữa đâu."

Thầy giáo trưởng ban giám khảo khẽ đằng hắng một tiếng, biết các thí sinh ngoài cánh gà nghe xong sẽ hâm mộ đến mức nào.

Các sinh viên bình thường tốt nghiệp xong không nhiều người tồn tại được trong ngành, số trở thành diễn viên nổi tiếng thì càng quý hiếm như sừng lân lông phượng.

Bắt một "diễn viên lão làng" đã đủ tư cách tốt nghiệp như bạn này đến tham gia thi tuyển sinh đầu cấp, đúng thật là chỉ làm thủ tục quy trình cho có thôi...



"Hôm nay em định trình diễn tài năng gì nào?"

Tưởng Lộc không nghĩ ngợi nhiều lắm, cầm côn mềm chín khúc tự chuẩn bị đặt một bên lên.

Cậu hay múa may các thứ, thực ra cái gì cũng biết một ít.

Mấy loại khá thường gặp như đao Nhật, kiếm thời Đường, trường kích, câu cán dài.

Rồi những thứ tương đối hiếm gặp như chùy, rìu, kiếm móc, cũng đều khá thành thạo.



Thực ra mặt này tương tự với các bạn chơi nhạc trẻ tuổi, làm quen với một nhạc cụ rồi thì bắt tay vào học các nhạc cụ khác sẽ nhanh hơn.

Dù chưa thể thông thạo tất cả tới mức đủ lên sàn biểu diễn, nhưng ít nhất vẫn có thể dễ dàng thể hiện các mánh phổ biến.



Côn mềm chín khúc làm bằng kim loại vắt trên cổ tay cậu trông như một con rắn bạc lặng im rũ mình, chia thành các đoạn dài hoàn toàn không có sức sống.

Tưởng Lộc hất lên ném ra, ánh bạc lóe sáng vọt lên cao, khi rơi thẳng xuống lại xoay vòng chuyển động theo cổ tay, ngay sau đó là một cú nâng tay nhảy qua các khớp nối rồi lật người trên không, đáp xuống vững vàng, tiếng bước chân và tiếng gõ côn đồng bộ hoàn hảo, chuẩn xác đến đáng sợ.

Các giáo viên đưa mắt nhìn nhau, cùng ngồi ngả bớt ra sau tương đối thả lỏng, biết thừa cái cậu này thể hiện bừa một ngón thôi, không xem trực tiếp cũng đã quá phí.



Mỗi lần bật nhảy xoay vòng của cậu đều không còn giống động tác kĩ thuật của thể dục hay vũ đạo nữa.

Thoải mái, nhẹ bẫng, kiểm soát cơ thể tự nhiên, chống tay lật mình giữa không trung mà đơn giản chỉ như đang hít thở vậy.

Còn côn dài mạnh mẽ đến mức chạm vào là đủ gây thương tích thì được điều khiển uyển chuyển không khác gì đang phất tay áo múa quạt, nằm trong tay thiếu niên như thể không có trọng lượng, chẳng thấy khó khăn trúc trắc gì.

Cậu cưỡi gió linh hoạt, ngửa tay khẽ gảy, côn mảnh chín khúc lật giở bay cao rồi nhoáng cái lại gấp gọn trở về như một cái vung kiếm.

Suốt cả quá trình không đổ một giọt mồ hôi nào.



"Báo cáo thầy cô, em biểu diễn xong rồi ạ."

"Tốt lắm tốt lắm," Giáo viên cúi người lại gần micro, cười trêu cậu: "bạn thí sinh này, cảm giác em vẫn chưa phát huy hết toàn bộ thực lực nhỉ."

Thì rõ, có tí tẹo này đã đủ làm gì đâu.

Tưởng Lộc ngoài cười trong không cười: "Do không muốn chậm trễ phần thi của các bạn sau nên tiết mục của em còn hạn chế ạ, xin lỗi thầy cô."

Các thầy cô ngồi xem rất hào hứng, đều muốn cậu thể hiện thêm ít nữa.

Mấy chục thí sinh trước không nhảy thì là hát, xem hoài cũng chán, có vài bạn rap cứ lí nha lí nhí nhíu lưỡi, chẳng hiểu đang hò hét gì luôn.

"Thế mời em bốc thăm đọc diễn cảm, xong xuôi thì chờ chia nhóm diễn xuất ha."

Tưởng Lộc làm theo, rút phải một bài thơ trữ tình nước ngoài, đọc một lượt rất rõ ràng rành mạch.



Những việc này đều không nằm trong phạm vi cần cân nhắc của cậu.

Hôm nay đi thi nửa là làm đúng thủ tục qua cửa, thi thố đàng hoàng theo quy định để sang năm nhập học Học viện Sân khấu Thời Đô.

Nửa còn lại cũng muốn thử xem bài kiểm tra diễn xuất ở đây khó đến đâu.

Cậu thích diễn xuất, cũng thích khiêu chiến thử thách khó nhằn, hôm nay vừa khéo gộp được cả hai.



Trong khi vòng thi đầu tiên lần lượt kết thúc thì có giáo viên ra sắp xếp chia dần các nhóm nam nữ rồi cho bốc thăm nội dung cần diễn.

Tổng cộng có 5 đề, gồm "Cầu cứu", "Mưa", "Chia tay", "Cãi cọ" và "Trả hàng".

Giở mảnh giấy ra, đề thi là "Trả hàng".

Mọi người chỉ có 10 phút chuẩn bị, hết giờ là lập tức phải vào thi.



Nãy giờ cô bạn thi cùng cầu nguyện là bốc được chia tay, nào ngờ tự dưng gặp phải cái đề này, mắt mũi đã tối sầm, ủ ê cố gắng hồi tưởng lại những gì giáo viên ôn thi năng khiếu dạy.

Tưởng Lộc cầm lấy tờ giấy, thuận miệng nói: "Tớ làm khách trả hàng nhé?"

"Được được được, tớ diễn nhân viên cửa hàng." Cô bạn vội vàng đáp: "Mình tìm hoàn cảnh đi, cứ bảo là, ặc, cậu mua điện thoại ở chỗ tớ, giờ tìm đến trả hàng."

"Cứ bình tĩnh thôi," Tưởng Lộc trấn an: "cậu muốn xây dựng tính cách thế nào?"

"Đều được cả, tớ làm kiểu ngang ngang vô lí nhé?" Cô bạn theo thói quen muốn chọn cái nào đơn giản dễ phát huy, nhưng lại lo Tưởng Lộc thấy nhàm: "Cậu muốn diễn thế nào?"

"Tớ cứ theo trạng thái tự nhiên thôi."

"Thật đó hả?" Cô bạn cảm giác cậu có vẻ hơi buông xuôi, nhỏ giọng nói: "Nhưng thầy cô luyện thi năng khiếu bảo là, phải chủ động tìm ra điểm ấn tượng, điểm đáng nhớ của nhân vật, trước khi diễn phải nắm bắt được động cơ nội tâm của nhân vật..."

"Động cơ chính là tớ muốn trả hàng."

"Xong tớ sẽ nhất quyết bảo không được trả, cậu còn không mang cả hóa đơn ——"

Cô bạn chưa kịp biên tập hết diễn biến và lời thoại thì giáo viên đã gọi tên.

"Số 671 Quách Vi Vi, số 809 Tưởng Lộc, chuẩn bị vào thi."

"Nào nào, các em khác không được đổi đề cho nhau đâu, phát hiện ra là sẽ khai trừ ngay đấy nhé!"

Cô bạn căng thẳng sắp khóc đến nơi rồi: "Tớ còn chưa nghĩ được hết lời thoại, không có hóa đơn xong phải làm sao nữa bây giờ?"

"Nói theo logic thôi, cho tự nhiên vào." Tưởng Lộc buộc phải dặn dò sát giờ: "Đến lúc đấy không nói được gì thì cứ đẩy cho tớ, hiểu chưa?"

"Cảm ơn cậu!!"



Hai người lên sân khấu lần nữa, Tưởng Lộc cầm hai tờ giấy báo dự thi và tờ đề đưa cho ban giám khảo.

Cô bạn bấu víu nốt ít tích tắc cuối cùng ra sức nghĩ lời thoại, miệng lẩm nhẩm rì rầm suốt.

Tưởng Lộc dứt khoát tranh thủ thêm thời gian hộ cô bạn luôn, đi sang một phía bê cái bục nhỏ vào giữa mô phỏng quầy nhân viên cho bạn kia đứng.

"Thời gian diễn giới hạn 5 phút, bắt đầu!"



Tưởng Lộc đút một tay vào túi, tay kia cầm điện thoại của mình, đi lững thững ra trước mặt Quách Vi Vi.

"Này, trả hàng."

Tí thì cô bạn buột miệng kêu luôn là không nhận trả, cô bé cố kìm lại sự căng thẳng, lạnh nhạt nói: "Mua ở đâu đây?"

"Mua chỗ cô đấy, có dùng được đâu."

"Hóa đơn đâu?"

"Ngâm vào nước nát luôn rồi."

Cô bạn đứng thẳng tắp, gắng sức điều chỉnh giọng điệu cho ra trạng thái ngang ngạnh vô lí: "Không có hóa đơn sao tôi chấp nhận cho anh trả được?"

"Với cả cửa hàng chúng tôi có quy định, không được trả hàng! Nếu hàng bán ra có vấn đề gì thì cùng lắm đổi cho anh cái khác thôi."

Tưởng Lộc nhìn cô bạn với nụ cười nhạt nhẽo, nghiêng người về trước, chậm rãi nói: "Cô nhắc lại lần nữa xem?"

Quách Vi Vi không ngờ khí thế của cậu lại ghê gớm thế, giật mình hết hồn, lúc lên tiếng đáp trả còn hơi run run: "Anh định làm gì? Anh mà làm loạn là tôi báo cảnh sát đấy nhé!"

"Được thôi." Tưởng Lộc chập hai ngón tay đẩy điện thoại ra trước mặt cô bạn, cười thờ ơ: "Cô chịu nói lí thì mình đi đúng quy trình thủ tục."

"Cô mà vô lí vô lẽ là cảnh sát cũng sẽ tìm cách giúp tôi đó ha."

Đầu óc Quách Vi Vi trống rỗng, cô bạn cắn môi không nói tiếp được, không thể nào nghĩ ra được lời thoại gì nối sau.

Tưởng Lộc khẽ chép miệng một tiếng.

Cậu chống một tay trước quầy, cúi đầu nhìn xuống vừa chậm rãi vừa đểu cáng.

"Sắp khóc à?"

Một tiếng cười trầm thấp, không hiểu là đang dỗ dành hay đang trêu ghẹo người ta.

"Có vấn đề gì cứ trao đổi hẳn hoi, rưng rưng làm gì?"



Các giáo viên chấm điểm quan sát thấy hết, hô dừng lại đúng lúc.

Thôi thôi, diễn một hồi xong thành phim thần tượng luôn mất. Âm giọng ngầu thế kia, chả hiểu là trời sinh hay là tự thân vận động luyện tập được nữa ạ.

Tưởng Lộc đã quen nghe ra hiệu cut, giờ còn thấy hơi kì kì.

Bốn giám khảo thảo luận một lượt, lục tục viết số điểm và đánh giá khái quát lên mẫu chấm thi.



Vừa rồi đã thấy quá rõ là ai đang dẫn dắt ai rồi.

Mất công Tưởng Lộc vác đạo cụ ra cho bạn thí sinh kia, xong còn lấy thêm một đạo cụ tự chuẩn bị nữa, thế mà suốt quá trình biểu diễn vai nhân viên cửa hàng không hề có động tác gì cả... Hầy, năng khiếu tầm trung, người ta đang tạo cơ hội cho em kia kìa.

Một nhân viên lễ tân có thể nhát gan sợ sệt, có thể ngang ngược rách việc, nhưng vai này bắt buộc phải sống động, khiến người ta cảm giác được vẻ gần gũi đời thường.

Khách hàng rất giống khách hàng bình thường nhưng nhân viên diễn lại vừa căng thẳng vừa hốt hoảng, kể cả tự lấy cớ lấp liếm kiểu bảo mình mới đi làm ngày đầu thôi cũng được, có vẻ không hiểu những việc này ha?

Ít nhất về phía Tưởng Lộc thì từ giọng điệu phong thái đến biểu cảm rồi cách tiếp xúc hoàn cảnh, sử dụng đạo cụ để hòa hợp với tình huống đều cực kì trọn vẹn.

Ui, hôm qua "Đêm Trùng Quang" chiếu đến đâu rồi ấy nhở, cậu nhóc này làm mình muốn về nhà xem phim thằng bé diễn thế cơ chứ.



Tưởng Lộc thi xong xuôi ra về, thấy hơi nuối tiếc lạ lùng.

Quả nhiên kì phùng địch thủ hiếm khi gặp được.

Cậu đã quá quen với từng lần diễn tay đôi cùng Tô Trầm.



Nguyên Cẩm và Cơ Linh vừa là anh em có thể cười đùa, lại vừa là quân thần giương cung bạt kiếm.

Bản thân nhân vật đã có rất nhiều lớp lang để phát huy, mỗi lần diễn tay đôi với nhau đều cực kì thỏa thích đã đời.

Cậu đã thành quen với những tương tác qua lại trôi chảy hoàn hảo cùng những chi tiết chung tay xử lý ăn ý tột cùng mỗi lần đứng trước ống kính cùng bé.

Đột ngột đổi sang diễn chung với một bạn còn non tay, xuyên suốt cảnh diễn Tưởng Lộc cứ bị tách biệt tỉnh táo, có ý tốt hỗ trợ thúc đẩy hai lần, không để đến nỗi đang diễn giữa chừng thì tan tành luôn.

Nhưng cũng chỉ giúp được tới mức đó thôi.



Thiếu niên quay lại khu vực tập kết để tạm quần áo, định lấy áo khoác chần bông của mình rồi ra về đi ăn cùng nhà họ Tô.

Nào ngờ lúc đi về chỗ cũ thì vị trí treo áo trống không.

Tưởng Lộc lạnh mặt, quay ra nhìn quanh một vòng.

Chỗ này không lắp camera, mà cậu nhớ rất rõ ràng, đảm bảo là mình đã treo áo ở đây.

Thứ tự vị trí áo của mọi người khác đều vẫn y nguyên, chỉ riêng áo của cậu biến mất.

...Đây gọi là gì? Trong số bạn học tương lai có fan phim trộm áo của cậu đi bán lấy tiền à?

Cậu không chần chừ lâu, cũng không muốn gây mất trật tự, mặc mỗi áo len tự vén màn lên đi ra ngoài.



Ngoài trời gió bắc rít gào, tuy còn chưa có tuyết nhưng thời tiết đã gần xuống 0 độ.

Tưởng Lộc hà hơi nóng chạy nhanh ra khỏi trường, bị máy ảnh trước sau chộp được, cuối cùng cũng tìm thấy Tô Tuấn Phong và chị Linh đang chờ ở đúng chỗ cũ.

Tô Tuấn Phong không ngờ đứa nhỏ lại hứng gió chạy thẳng ra ngoài, ngay lập tức cởi luôn áo mình khoác cho Tưởng Lộc, dẫn thẳng vào xe, rất là xót xa.

"Bên ngoài lạnh thế kia, áo khoác cháu đâu rồi?"

Chị Linh thoáng biến sắc: "Chắc bị trộm mất rồi, ở đấy có camera không."

Tưởng Lộc lắc đầu, bảo thôi kệ đi.



Cậu chui vào xe, khí lạnh đầy người, mặt cũng đã ửng đỏ vì cóng.

Lương Cốc Vân bế Ổn Ổn bằng một tay, tay kia kéo cái chăn ra bọc vào cho cậu, không nhịn được mắng mỏ đứa học sinh thất đức kia mấy câu.

"Đi thi năng khiếu cũng dám trộm đồ! Tranh thủ đông đúc không ai trông là ra tay chứ gì!"

Tô Trầm ngồi trong xe chuyên dụng làm bài tập, trông thấy Tưởng Lộc thì đẩy hết sách vở sang bên, nhỏm người dậy giơ hai tay ủ ấm tai cho cậu.

"Liệu có nhớ nhầm chỗ không? Đã tìm thử xung quanh chưa?"

"Tìm thử rồi, vẫn không thấy."

Tô Trầm bực bội nhìn về phía cổng trường.

Liệu hồn đừng có mà để mình bắt quả tang!



Đây cũng không phải lần đầu nữa.

Sau khi nổi lên, bất cứ thứ gì có liên quan đến cả hai đều sẽ có giá trị đính kèm.

Thế là cứ dăm ba hôm đạo cụ của đoàn phim lại thiếu thứ gì đó, một thời gian sau thì bị chuyền tay rao bán trên mạng.

Những khi đi quay quảng cáo chương trình bên ngoài, son vừa dùng xong có thể đột ngột biến mất, làm trợ trang điểm phải lục tung đồ đạc đi tìm.

Rồi còn cả cuộc gọi nặc danh cứ rảnh ra là gọi đến nhà, hay fan cuồng luôn luôn nắm được số điện thoại mới nhất... đề phòng không xuể.



Sau khi xác nhận đã đóng kín cửa, Tô Tuấn Phong mới nhờ tài xế đưa mọi người đến hàng lẩu, trấn an suốt quãng đường đi.

"Ây dà, thôi qua rồi thì mình cứ cho qua, đừng bức xúc trong lòng làm gì."

"Người thế này sớm muộn cũng gặp báo ứng ấy mà, ở trường còn dám trộm cắp, tương lai mà tái phạm bị phát hiện là khai trừ luôn ấy!"

Lương Cốc Vân cũng lo ảnh hưởng đến phần thi về sau, gắng xoa dịu bầu không khí: "Hai năm nữa là cũng đến lượt Trầm Trầm thi rồi đấy, phải giữ kĩ đồ đạc tùy thân vào."

"Không mất giấy báo dự thi với chứng minh thư là đã may mắn lắm, à đúng rồi, đề thi của mấy đứa thế nào đó?"



Tưởng Lộc bọc chăn, kể lại một lượt nội dung tổng quát từ đầu đến đuôi, tâm trạng cũng khá dần lên.

"Thi viết thì vẫn thế ạ, phỏng vấn thì có bốc thăm diễn xuất, cháu chọn phải đề trả hàng, diễn khách yêu cầu trả lại hàng."

Cả nhà xúm lại cạnh cậu, xe vừa thoải mái vừa ấm áp, thư thái hơn cái sảnh thi mùi thôi chấn nhiều lắm.

Tô Trầm đã làm bài tập cả sáng, nghe xong rất tò mò.

"Xem như anh Lộc dò đường trước cho em đó," Bé cười nói:  "cảm giác thi có khó không?"

"Bạn kia không nối tiếp được." Tưởng Lộc thở dài: "Vốn dĩ định diễn sao cho hay ho tí, đâu có muốn làm khó bạn ý đâu."

Chị Linh dài giọng ồ một tiếng.

"Thế bình thường ở đoàn phim em cũng hay làm khó Trầm Trầm nhà mình lắm nhờ?"

Lương Cốc Vân thuận miệng bênh: "Ấy là giúp Trầm Trầm rèn luyện kĩ năng, không gọi là làm khó!"



Tô Trầm chớp chớp mắt, bề ngoài vẫn cứ ngoan ngoãn hiền lành.

Nhưng bé xáp lại gần Tưởng Lộc cách mỗi cái bàn, tương đối khiêu khích.

"Anh, anh thử làm khó em một lần xem nào?"

Tưởng Lộc bọc chăn vốn đang hơi buồn ngủ, giờ cũng bắt đầu hứng khởi: "Nhóc tự nói đấy nhé."

Tô Tuấn Phong ngó đầu nhìn thử phần mềm chỉ đường của tài xế.

"Còn 10 phút nữa đến hàng lẩu, có đủ không?"

Chị Linh vẫn còn đang ôm tuyển tập đề năng khiếu trong tay, tiếp lời: "Đi thi cho diễn có 5 phút thôi ạ, chắc là đủ chứ?"

"Cơ mà... hai đứa có cần chuẩn bị trước lời thoại hay gì đó không?"

Cả hai vẫn đang nhìn đối phương, đồng thanh đáp không cần ạ.

Không chuẩn bị, mới bắt bí được người ta chứ.



Lương Cốc Vân chưa từng xem cả hai diễn tay đôi ở cự ly gần thế này, giờ cũng háo hức nhích vào sát hơn.

"Thế mẹ đếm ngược nhé —— Action!"

Tưởng Lộc móc điện thoại trong túi ra quẳng lên bàn, hất cằm lên.

"Trả hàng."

Tô Trầm xoay bút, khách sáo cười một tiếng.

"Quý khách, chiếc điện thoại này là mẫu mới nhất của chúng tôi, xin hỏi anh gặp vấn đề gì vậy ạ?"

"Không mở được máy." Tưởng Lộc lật điện thoại lại bằng một tay ngay trước mặt bé, chỉ cho bé xem màn hình đen ngòm: "Mua được 3 hôm, trả 4 nghìn tệ, cậu đưa tôi cái thứ như này à?"

Tô Trầm không cầm máy, thậm chí tay vẫn còn đang xoay bút, tư thế ngồi nghiêng rất là nhàn nhã.

"Quý khách, nếu bị hư hại do sự cố thì cửa tiệm không nhận trả hàng đâu ạ."

Giọng điệu bé nhẹ tênh mà chuyên nghiệp, như một phần mềm chăm sóc khách hàng đã lập trình sẵn.

"Trước khi mang sản phẩm đến đây, sản phẩm có gặp các tình huống như rơi vỡ va đập nhúng nước không ạ?"

"Không hề." Tưởng Lộc nhìn chằm chằm vào mắt bé, cảm giác chèn ép nặng nề hơn: "Bây giờ cậu định đẩy trách nhiệm sang cho tôi đấy à?"

Ngay giây tiếp theo Tưởng Lộc đã đẩy luôn cái điện thoại ra tận trước mặt Tô Trầm, vắt vẻo hai chân nâng tay xoa bóp sống mũi, liếc ra ngoài cửa sổ một cái rồi lại nhìn về phía bé: "Trả tôi 4000, cộng thêm 200 phí bồi thường lỡ dở công việc, hôm nay tôi đặc biệt đến tận nơi một chuyến, cửa hàng cậu phải lo lộ phí chứ?"

Tô Trầm khẽ mỉm cười, chập hai ngón tay đè cái điện thoại đang quay vòng vòng lại, đẩy về chỗ cũ.

"Lần đầu tiên tôi gặp khách trả hàng mà còn không mang cả hóa đơn."

"Nhắc cũng lạ ghê, hình như độ tuổi ngoại hình của cái tên tội phạm liên hoàn chuyên tống tiền các chuỗi cửa hiệu trông giống anh lắm đấy ạ."

"Cậu nghi ngờ tôi à?" Ánh mắt Tưởng Lộc hiện vẻ dữ dằn: "Cửa hàng các người bán hàng rác rưởi thế này, xong còn vu vạ ngược lại đúng không?"

Tô Trầm nhẹ nhàng ô một tiếng.

"Quý khách bình tĩnh đã ạ, không cần phải kích động thế làm gì."

Trông có vẻ lịch sự với khách, nhưng lại giống đang đổ dầu vào lửa.



Đồng hồ đếm ngược kêu lên reeng reeng reeng, mọi người khác xem còn chưa thấy đã.

Tưởng Lộc thở phào một hơi, thần kinh thoát khỏi trạng thái căng như dây đàn.

Vậy mới đúng chứ...



Lúc diễn chung với bạn nữ kia cậu thả lỏng quá, thậm chí còn rảnh ra mà hỗ trợ cô bạn, tránh cho người ta khỏi cảnh căng thẳng quá đà không thốt nên lời.

Nhưng cảm giác diễn chung với Tô Trầm thì hoàn toàn khác.



Tô Trầm là sự hiện diện rất ôn hòa mềm mại, trông không hề đe dọa một tí nào.

Nhưng hễ ai thử diễn tay đôi thực chất với bé, đối đáp qua lại mấy lượt mới nhìn ra được sự sắc sảo và vững vàng của bé.

Phẩm chất ấy là nhờ rất nhiều diễn viên gạo cội cứ rảnh ra sẽ giảng giải về phim cho bé, nhờ sự nghiêm khắc đến độ lạnh lùng dứt khoát của đạo diễn già dặn như kiểu Bặc Nguyện, cộng thêm hàng trăm giờ bản thân bé ngụp lặn ngày đêm ở đoàn phim, tất cả hợp sức dùi mài mới có.

Cho Tô Trầm bất cứ mệnh đề gì, bé cũng có thể tìm ra được điểm dễ đột phá nhất, rồi bắt đầu thong thả triển khai.



Vẫn là vẻn vẹn năm phút ngắn ngủi, vẫn là đề bài nhỏ đơn giản phổ thông, cảm giác diễn xuất đã một trời một vực.

—— Giống như thể chỉ cần chạm vào Tô Trầm, là đã đủ để cùng nhau bùng cháy.







💬 Tác giả có lời muốn nói:

Thường truyện chủ thụ sẽ không đặc biệt viết nhiều về đất diễn của công,

Ở đây cũng do cốt truyện yêu cầu, đồng thời thuận tiện để so sánh đối chiếu khi Tô Trầm thi năng khiếu về sau.

Cơ mà tiếp đến vẫn còn đoạn thi vòng hai diễn theo nhóm nữa, không biết mọi người có muốn đọc khum _(:>」∠)_