Hoa Nguyên

Chương 16




Thời đại này, lễ giáo quy củ rất nghiêm khắc cũ kỹ, theo đúng quy củ, Tống Minh Hoa đáng lẽ ra không thể ngồi cùng mâm ăn với Tống Thế Dương từ khi hai người lên bảy, càng là không thể lôi lôi kéo kéo, ở riêng trong phòng khi chỉ có hai người như thế này.

Nhưng Tống Minh Hoa ỷ vào cả nhà trên dưới ngầm đồng ý dung túng che đậy, cũng cảm thấy mình với Tống Thế Dương làm như vậy, theo quy chuẩn của người hiện đại, là không có gì sai lầm. Nàng từ lâu đã luôn muốn hưởng thụ cảm giác có ca ca, tỷ tỷ che chở yêu thương, tha hồ làm nũng và vòi vĩnh đủ thứ. Bởi thế trừ Tống Thế Anh cực coi trọng quy củ ra, Tống Minh Hoa luôn dùng phương pháp thân cận giữa những anh chị em của hiện đại đối xử với Tống Minh Loan và Tống Thế Dương.

Sau khi Trần ma ma và đám nô tì kẻ hầu người hạ lui ra ngoài, Tống Minh Hoa từ trên ghế nhổm dậy, lại khuân chiếc ghế mình đang ngồi sang vị trí bên cạnh chỗ của Tống Thế Dương, sau đó vui sướng ăn cơm, cũng không quên gắp thức ăn cho Tống Thế Dương. Hai người bọn họ có lẽ do cùng nhau lớn lên, đồ ăn yêu thích cũng có sự đồng bộ một cách kì lạ, cơ hồ là Tống Minh Hoa thích ăn gì, Tống Thế Dương cũng thích ăn cái đó. Hai người vẫn giữ đúng quy tắc khi ăn không nói chuyện, trong phòng trong nháy mắt chỉ còn tiếng đũa bạc va vào đĩa, vào bát. Tiếng nhai rất nhỏ, tiếng nuốt xuống khẽ khàng.

Tống Minh Hoa và Tống Thế Dương mất tầm hơn ba mươi phút cho một bàn ăn nóng hổi.

Xong xuôi, Trần ma ma và bọn nha hoàn lại đem nước trà súc miệng, nước rửa tay, khăn lau miệng vào hầu hạ. Trần ma ma đi vào liền yên lặng nhìn trước mặt hai cái ghế tựa đặt cạnh nhau ba giây, sau đó vẻ mặt như thường giúp Tống Minh Hoa vệ sinh sau ăn.

Xong xuôi việc ăn uống, Tống Minh Hoa lôi kéo Tống Thế Dương vào phòng đọc sách. Kì thực nàng muốn bàn chuyện ở phòng ngủ hơn, nhưng nam nhân không thể vào khuê phòng của tiểu thư khuê các là giới hạn cuối cùng của Diệp phu nhân, Tống Minh Hoa không thể không tuân theo. Hai người không nhanh không chậm vào phòng đọc sách ở Uy Nhuy Viện. Phòng đọc sách này chỉ có một cái cửa sổ, một bộ bàn ghế gỗ lớn, hai cái giá sách, một bộ bút mực và một bộ giấy trắng. Tống Minh Hoa vào trong phòng đọc sách rồi trịnh trọng nhường Tống Thế Dương cái ghế to nhất phòng, sau đó mình thì nhảy lên ngồi vào cái bàn duy nhất trong phòng, đối diện với chỗ ngồi của Tống Thế Dương.

Tống Thế Dương nhìn liên tục đá chân, hai mắt mèo mở to nhìn mình Tống Minh Hoa chằm chằm, đáy mắt hiện lên không thèm che giấu cưng chiều cùng mềm mại. Hắn vươn tay nhéo má Tống Minh Hoa, cười nói.

"Nói đi, có chuyện gì muốn làm cùng ca ca? Còn có chuyện gì mà chúng ta không thể làm?"

Tống Thế Dương chính xác là nhìn Tống Minh Hoa lớn lên, sớm tối bầu bạn cùng nàng. So với Diệp phu nhân bộn bề trăm công nghìn việc, Tống Minh Loan thủ vững quy củ, Tống Thế Anh khô khan lạnh nhạt trọng lễ nghi, tính tình của hắn có thể chịu được những cái nghịch ngợm nhỏ của Tống Minh Hoa, thậm chí còn có thể chạy theo hùa nàng làm bậy. Tính cách của Tống Minh Hoa, Tống Thế Dương nếu không thể hiểu hết, cũng có thể rõ 8, 9 phần. Nàng rõ ràng không thích tuân thủ quy tắc, có chút hiếu động hoạt bát, nhưng cũng biết điểm giới hạn ở chỗ nào để mà dừng lại, ngoan ngoãn hiểu chuyện đến mức làm người đau lòng.

"Ca, ta muốn trốn ra khỏi nhà chơi. Không đeo theo mạng che mặt, che quạt, mang nha hoàn ma ma."

Tống Minh Hoa chậm rãi nói ra ý đồ của mình, tròng mắt mở to nhìn Tống Thế Dương. Tống Thế Dương tay đã thôi nhéo má Tống Minh Hoa, sửa vì dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc của nàng. Tống Thế Dương sau khi nghe thấy vậy, vẫn chưa tỏ ý kiến là phản đối hay tán thành, động tác vuốt ve không dừng lại, yên lặng chờ đợi Tống Minh Hoa nói tiếp.



"Ta sẽ giả làm gã sai vặt bên cạnh ca ca, Tiểu Đông có tài hóa trang rất tốt, ta đảm bảo nàng hóa trang xong, không ai nhận ra ta là Tống Minh Hoa. Hai chúng ta dạo phố, mua đồ ăn một chút liền về."

Động tác vuốt ve của Tống Thế Dương đã chuyển vì nhéo mũi. Tống Minh Hoa nheo lại mắt, thoải mái dễ chịu để yên cho Tống Thế Dương "hành hạ" mặt nhỏ của mình.

"Được, nhưng vẫn phải mang theo một cái khăn che mặt đề phòng bất trắc, ta cầm."

Tống Thế Dương đương nhiên không có phản đối, giống như vô số lần khác Tống Minh Hoa đề nghị hay yêu cầu hắn, trừ phi thực sự có hại cho nàng, Tống Thế Dương đều vô điều kiện đáp ứng.

"Ta biết ca ca đối với ta tốt nhất."

Tống Minh Hoa ngọt ngào đáp lại. Nàng dù biết Tống Thế Dương nhất định sẽ đồng ý, nhưng sau khi nghe thấy hắn đồng ý như vậy, mới thực sự cảm thấy vui vẻ. Nàng ở trong lòng yên lặng cảm tạ lần thứ n Lăng Như đại sư đã đem Tống Thế Dương đến Hương Như Viện, để nàng có một người ca ca cùng thông đồng làm bậy như bây giờ. Nếu không, với tính cách của Tống Thế Anh, chắc là cả đời này nàng cũng sẽ không có trải nghiệm có ca ca bao che bảo vệ đồng tình vô điều kiện như thế này.

Tống Minh Hoa nghĩ đến mấy năm gần nhất, Tống gia chuyển đến Trường An Thành, nàng cũng đã mười một tuổi, quanh năm suốt tháng chỉ có ở nhà hoặc có hai ba lần cùng đám tiểu thư khuê các chơi câu đố đối thơ, ném mũi tên vào ống, cùng lắm thì xem mấy quyển truyện hành văn lôi thôi, đã vậy, truyện thời nay còn chỉ có cùng 1 motip là thư sinh nghèo và tiểu thư hoặc hồ li tinh và thư sinh chính trực, hoặc tệ hơn, motip giống Vương Bảo Xuyến và Tiết Bình Quý, hiếm hoi lắm mới có một vài quyển kiểu Liêu Trai Chí Dị hay Nam tần triều đấu. Tống Minh Hoa đời trước tưởng rằng mình không có internet sẽ sống rất tốt, nhưng đến khi thật sự xuyên không, nàng mới biết suy nghĩ này của mình có bao nhiêu nông cạn, không có internet, cuộc sống thật sự là rất nhàm chán vô vị.

Ánh nắng từ cửa sổ không biết tại sao lại nhạt dần, trong phòng có chút tối. Khi Tống Thế Dương và Tống Minh Hoa ở cạnh nhau, vì Tống Thế Dương có chút kiệm lời, nếu không phải vận động, nàng chủ động nói thật nhiều, thì sẽ là cả hai yên lặng bên nhau như thế này. Tống Minh Hoa nhảy từ trên bàn xuống lòng Tống Thế Dương, ỷ lại mười phần tựa đầu vào vai hắn. Tống Thế Dương quen cửa quen nẻo vỗ vỗ lưng Tống Minh Hoa.

Căng da bụng thì chùng da mắt, Tống Minh Hoa bỗng nhiên bắt đầu có chút buồn ngủ. Nàng ngửi thấy hương thơm quen thuộc nhàn nhạt trên vạt áo Tống Thế Dương, đột nhiên cảm thấy yên tâm và thân thiết một cách kỳ lạ, rồi nàng cứ như vậy mà ngủ mất.

Tống Thế Dương yên lặng nhìn nằm gọn trong lòng mình tiểu muội muội một lúc, tròng mắt, biểu cảm trên khuôn mặt đều toát lên sự dịu dàng. Khi thấy nàng đã ngủ, hắn cũng không tiếp tục vỗ lưng Tống Minh Hoa, tựa đầu vào thành ghế, cũng nhắm mắt đi vào giấc ngủ.