Hoa Nguyên

Chương 17




Ngủ một giấc tương đối lâu, Tống Minh Hoa tỉnh dậy liền thấy mình đang tựa như bạch tuộc ôm lấy Tống Thế Dương, hai chân hai tay, tất cả đều dùng sức. Chưa hết, còn ngủ hăng hái đến mức chảy cả nước miếng ra vai người ta. Tống Minh Hoa gãi gãi đầu tóc rối tung (khi nãy trong lúc ngủ đã gỡ trâm và dây buộc ra cho nhẹ đầu), vẻ mặt bình tĩnh nhìn vùng vai còn hơi hơi ướt nước của Tống Thế Dương. Dù sao cũng là lần thứ n, nàng đã có kinh nghiệm đối mặt, cũng không có gì to tát. Vì hiếm hoi lắm mới có một ca ca như bước ra từ trong mộng, Tống Minh Hoa từ nhỏ đến lớn đều rất rất bám dính Tống Thế Dương. Nàng cùng Tống Thế Dương thi thoảng vẫn hay vào thư phòng của Uy Nhuy Viện, hoặc thư phòng của Dương Hoa Các (viện riêng của Tống Thế Dương, sát vách Uy Nhuy Viện) ngủ trưa cùng nhau, nhưng không thường xuyên, vì Tống Minh Hoa không thích ôm ôm ấp ấp trên ghế lắm, rất chật chội. Chuyện thường xuyên hơn xảy ra là Tống Minh Hoa trộm trèo qua cửa sổ từ phòng ngủ của mình sang sân sau Dương Hoa Các, rồi đến phòng ngủ của Tống Thế Dương. Hai đứa vừa nằm vừa tán gẫu, hoặc không có việc gì nằm chơi, chơi cờ chơi bài, vẽ tranh đánh đàn gì đó rồi ngủ trưa. Tới buổi tối thì đương nhiên là giường của nhà ai viện của người ấy nằm, không thể làm bậy.

Tống Minh Hoa hiện tại đang coi Tống Thế Dương như nệm làm bằng thịt người, ngồi chống tay xuống bàn nâng cằm, tiến hành bình tĩnh lại một chút sau khi ngủ dậy.

Nhưng Tống Thế Dương cũng đã tỉnh. Tống Thế Dương tỉnh liền thấy trước mắt bóng lưng mảnh khảnh, tóc dài rơi rụng của Tống Minh Hoa. Hắn ngáp một tiếng, sau đó rất là hiểu biết hỏi.

"Giờ chắc cũng đã đến giờ học buổi chiều của ngươi, không đi sao?"

Tống Minh Hoa không chút để ý vẫy vẫy tay.

Tống Thế Dương đã hiểu, nàng đây là đáp lại rằng không muốn đi. Còn vì sao không muốn đi? Tống Thế Dương rất là thông minh cho rằng, vẫn như mọi lần, do bọn họ càng ít khi ở cạnh nhau, hiếm hoi lắm mới có một lần hắn được nghỉ, Tống Minh Hoa muốn chừa ra thời gian để chơi cùng hắn.

Nghĩ vậy, Tống Thế Dương điều chỉnh tư thế một chút, chuẩn bị tốt tâm lý phải làm thịt lót thật lâu. Còn tốt là cái ghế này là cái ghế lót đệm mềm.

Có lẽ do ngủ trưa không đúng tư thế, Tống Minh Hoa phải ngồi một lát tương đối lâu mới bình tĩnh lại. Sau khi đã trở lại trạng thái 100% pin, nàng mới chép miệng một cái, vô thức tự hỏi thầm trong bụng sao lại cảm thấy không nóng bức tí nào, còn có chút lạnh lẽo. Tống Minh Hoa ngửa đầu nhìn ra cửa sổ. Cửa sổ mở toang, có thể nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách ở xa vọng vào cùng gió lạnh thổi từng đợt. Gió thổi tương đối lạnh nhưng không nhiều, kết hợp với âm thanh mưa nhảy nhót trên lá cây và mái ngói cùng nền đất, nàng đầu tiên là cảm thán thời tiết mùa xuân năm nay cũng thật thất thường, sau lại cảm thấy cảm thấy một nỗi bình yên cùng thư giãn từ từ điền tràn đầy lòng. Tống Minh Hoa ngáp một tiếng, cũng không buộc tóc lên làm gì cho nặng đầu, yên tâm thoải mái tận dụng nốt mình của Tống Thế Dương làm tựa lưng, lại hào hứng bừng bừng hỏi.

"Ca, ngươi có bài tập phải làm không?"

Lời nói của Tống Thế Dương từ phía sau vọng lại đáp.

"Không có. Dù sao cũng là kì nghỉ đột xuất, tiên sinh chưa kịp giao bài."

"Ca, tháng trước ngươi về nhà ta quên chưa hỏi, ngươi đi học có nghe được chuyện gì thú vị không?"

"Cũng không có gì, chỉ có một đống bài vở cần học thuộc và làm ở trên lớp."



Tống Minh Hoa đối với chế độ học tập ở cổ đại không rõ lắm, chỉ biết là chế độ khoa cử thời này na ná chế độ khoa cử thời nhà Minh, chẳng qua là Dương triều vì phải đánh giặc thường xuyên nên cũng không bỏ bê võ nghệ, văn võ song toàn cũng là mục tiêu chung của đa số nam nhân thời này, hai món trộn lẫn, gì cũng không thể thiếu. Ví dụ như trong Nguyệt Bạc thư viện, Hồng Đức thư viện, những thư viện chuyên dạy văn sĩ cũng có một chương trình dạy cưỡi ngựa bắn cung bắt buộc. Hay Duật Lịch thư viện, Tử Dực thư viện, những thư viện chuyên đào tạo võ quan do Dương triều mở ra, cũng phải học kinh văn. Đến kì thi chung mới có một chút phân biệt nhỏ: nếu ai thực sự có chí làm quan văn, vậy thì cũng không cần phải thi võ nghệ, nhưng nếu ai muốn thành võ tướng chém giết sa trường, vậy thì vẫn phải thi một chút văn thơ, lại thêm vào cả binh pháp, toán số. Tuy nhiên, vẫn có những người bẩm sinh liền chán ghét cưỡi ngựa bắn cung, chỉ muốn chống đối cho qua chương trình học ở thư viện liền thôi. Nghĩ đến đây, Tống Minh Hoa lại nhớ tới tật xấu ghét vận động mạnh của Tống Thế Dương. Đây đúng là tật xấu của hắn, nhưng chán ghét về chán ghét, Tống Thế Dương cũng không từng buông thả bản thân từ bỏ võ nghệ cưỡi ngựa bắn cung.

Cuộc nói chuyện đến đó liền dừng lại trong giây lát, cả hai ai đều không nói gì nữa. Tống Minh Hoa nhàn nhã đưa một tay ra phía trước, duỗi ra năm ngón, đóng đóng mở mở như chơi trò chơi. Nàng một bên tự chơi một mình, một bên tiếp tục đem suy nghĩ phiêu xa.

Những suy nghĩ về Bát ca ca của nàng

Ngẫm lại thì, Tống Thế Dương kì thực luôn rất nỗ lực để trở thành một thiếu niên lang tài giỏi, hoàn mỹ theo đúng tiêu chuẩn thời nay, ở mọi việc đều có thể thấy sự cố gắng đó của hắn. Hắn không những có tài năng, tính tình còn rất dịu dàng săn sóc, đối đãi với muội muội (nàng) luôn rất kiên nhẫn ôn nhu. Tống Thế Dương thậm chí còn có thể nấu ăn, tuy rằng không được ngon cho lắm. Không biết, sau này cô nương xinh đẹp của nhà nào sẽ lấy được nam thần Tống Thế Dương này? Tống Minh Hoa có vài lần nghĩ đến chuyện cưới hỏi này. Khác với Tam tỷ tỷ Tống Minh Loan là tiếc hận chua xót n lần, Bát ca ca Tống Thế Dương là háo hức và mong chờ chuyện vui n lần.

Đang nhớ đến chuyện kết hôn đại sự, gả chồng lấy vợ, Tống Minh Hoa lại không thể không quay xe nghĩ về hôn nhân của chính mình.

"Ca, ngươi nhất định phải học hành thành tài. Một là tốt cho chính ngươi, hai là tương lai ta vẫn muốn sống tiêu dao tự tại như vầy ở nhà chồng. Cuộc sống sau này của ta có tốt không, dựa cả vào nhà mẹ đẻ, ừm, có cả vai trò siêu quan trọng của ngươi ở trong đó nữa."

Tống Minh Hoa nghĩ ngợi trong giây lát, chậm rì rì nói tiếp. Phía sau nàng, Tống Thế Dương nghe xong thì bỗng nhiên vòng hai tay ra phía trước ôm lấy eo Tống Minh Hoa. Cái ôm rất chặt. Tống Minh Hoa chỉ kịp cảm thấy cả người như thể bị bao phủ lại, ở hõm vai có một hơi thở nóng hổi quét qua, rồi cả người đã lọt thỏm trong lòng Tống Thế Dương. Truyện Ngôn Tình

Tống Minh Hoa nghe thấy giọng nói của Tống Thế Dương ở ngay bên tai đáp lại mình.

"Ngươi yên tâm. Ca ca nhất định sẽ không để ngươi bị nhà chồng chèn ép. Sau này hay bây giờ, ca ca sẽ luôn bảo vệ ngươi. Hoa Hoa sẽ luôn như ở nhà vui vui vẻ vẻ, cả đời đều sẽ luôn như vậy."

Giọng của Tống Thế Dương trầm thấp, hơi khàn khàn, nhưng chân thật đáng tin.

Tống Minh Hoa bật cười một tiếng, rất là hài lòng dùng bàn tay duy nhất còn tự do của mình thật mạnh vỗ vào mu bàn tay của Tống Thế Dương, ngọt ngào hết sức phụ họa.

"Ta biết ca ca đối xử tốt với ta nhất mà."

Tống Minh Hoa ở trong lòng âm thầm vui sướng thêm một chút. Nói thật. Nàng đối với chuyện hôn nhân trong lương lai của mình cũng không có mong chờ gì. Ở thời này, nam nhân đã ăn sâu bén rẽ ở trong đầu cái tư tưởng tam thê tứ thiếp chết tiệt. Ví dụ rõ ràng nhất cho thấy tầm ảnh hưởng của cái tư tưởng này là Triệu gia Đại công tử Triệu Mạch Huy, chỉ có hai cái thông phòng, là đã được coi như là một nam nhân tốt đỉnh cấp.