Họa Quốc - Thức Yến

Quyển 2 - Chương 55: ۵ Hồi 13: Triều Hải Mộ Ngô (4) ۵




Thấy hắn quên lời, Tạ Trường Yến bèn nói tiếp: "Thuyền dùng dầm vồng to, boong tàu có thể gạt sóng nhanh chóng. Mức ngậm nước của đáy bằng nông, không sợ mắc cạn, thuyền buồm cao, di chuyển tốc độ nhanh. Thuyền tốt."

"Đúng đúng đúng, là vậy đó! Thuyền này rất thích hợp di chuyển trên biển, không chỉ kênh đào Ngọc Tân mà đi Nghi đi Bích cũng rất tiện, thích hợp để ngươi viết bộ du ký thứ ba."

Tạ Trường Yến kích động: "Sao công công biết ta muốn đi Nghi đi Bích?". Đọc‎ 𝑡𝒓𝓊𝑦ệ𝙣‎ ch𝓊ẩ𝙣‎ khô𝙣g‎ q𝓊ả𝙣g‎ cáo‎ ﹏‎ T𝒓U‎ 𝒎T𝒓𝓊𝑦e𝙣﹒v𝙣‎ ﹏

"Chẳng phải rõ mồn một ra đó sao? Ngươi đi khắp Yên quốc rồi thì đương nhiên quyển tiếp theo phải viết về nhân tình thế thái của nước khác." Như Ý tiện miệng đáp, sau đó ngạo mạn hỏi, "Phần quà này của ta so với cây trâm nát đó thế nào hả?"

Tạ Trường Yến bước lên sờ thân thuyền. Thuyền rất tốt, vẫn còn hương thơm của gỗ, nàng có thể tưởng tượng ra cảnh các đệ tử ở Cầu Lỗ Quán khổ sở nhăn mặt dưới tiếng chửi mắng như mưa của Công Thâu Oa để làm nên con thuyền này như thế nào.

Men theo cầu thang đi lên thuyền, tất cả khoang thuyền đều nằm dưới boong, trên boong thuyền chỉ có một gian phòng nhỏ dùng để quan sát. Đi xuống theo cầu thang gỗ trong phòng thì thấy có sáu khoang. Điểm khác biệt nhất là những khoang này không thông nhau. Tạ Trường Yến trầm ngâm giây lát rồi kêu lên một tiếng.

Nói trắng ra thì ngoại hình của chiếc thuyền này không có quá nhiều điểm mới lạ. Nhưng người kiêu căng như Công Thâu Oa thì sao có thể làm ra một chiếc thuyền tuỳ tiện như vậy để mất tiếng tăm của Cầu Lỗ Quán? Con thuyền này chắc chắn phải là sản phẩm đắc ý của hắn thì mới dám đem ra làm quà hiến tặng cho quân vương.

Nhìn khoang thuyền thì Tạ Trường Yến đã hiểu: huyền cơ nằm ở đây.

"Oa lão có nói chiếc thuyền này tên gì không?"



Như Ý đi phía sau nàng gãi gãi tai nói: "Tên rắc rối lắm, không có nhớ. Nhưng mà ngài ấy nói lúc thuyền di chuyển, cho dù có một hai khoang bị thủng nước dâng vào thì thuyền cũng không chìm được."

"Đúng thực là vậy." Tạ Trường Yến cảm thấy mình xem thế là đủ rồi, cùng ăn cơm như nhau mà sao đầu óc Công Thâu Oa siêu phàm thế này!

Như Ý thấy nàng thích thú thì hỏi lại: "Ê ê, ngươi còn chưa nói cho ta biết món quà này thế nào đó!"

Tạ Trường Yến hít sâu một hơi, quay người cung kính quỳ xuống.

Như Ý giật mình: "Làm, làm cái gì vậy?"

Tạ Trường Yến hành đại lễ: "Dân nữ Tạ thị nhận lễ, tạ chủ long ân." Món quà lớn như vậy không thể nào là tấm lòng của Như Ý mà chỉ có thể là ý của người đó mà thôi.

Vẻ mặt Như Ý thoáng thay đổi, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc, cuối cùng hắn thấp giọng gọi nàng: "Tạ Trường Yến."

Tạ Trường Yến ngẩng đầu.

"Hai, hai năm qua, rất, rất nhiều người đi rồi." Như Ý lắp ba lắp bắp nói, "Thái thượng hoàng đi rồi, ngươi đi rồi, Hạc Công đi rồi, thái, thái phó cũng đi rồi..."

Tạ Trường Yến ngẩn người: Phong Nhạc Thiên cũng đi rồi?

"Bên cạnh bệ hạ không, không còn ai nữa. Ngươi..." Như Ý muốn nói lại thôi, vẻ mặt thay đổi mấy chập rồi lầm bầm nói, "Bỏ đi, ngươi tự lo cho mình đi. Quà tặng xong rồi, ta đi về đây. Cho dù thế nào ta và Cát Tường cũng sẽ mãi mãi bên cạnh bệ hạ!"

Như Ý nói xong, dứt khoát bỏ đi chẳng quay đầu.

Tạ Trường Yến bất giác đuổi theo mấy bước định gọi hắn lại nhưng đuổi đến boong thuyền thì Như Ý đã được đội hộ vệ đón đi rồi.

Tạ Trường Yến đứng trên đầu thuyền nhìn theo bóng lưng Như Ý dần khuất xa, sờ tay lên lan can thuyền, trong lòng không biết có cảm giác gì.

Gió biển thổi bay tóc tai y phục nàng nhưng không thể thổi tan nỗi u sầu.

Chuyện bên này rất nhanh đã được A Thành bẩm báo với Hồ Trí Nhân.



"Thuyền?"

"Vâng ạ. Thiên sứ mang một con thuyền đến nói tặng cho Tạ cô nương để cô gái xuất ngoại du ngoạn."

Hồ Trí Nhân yên lặng một hồi rồi thở dài: "Ta thật không ngờ..."

Mặc dù trâm hổ phách đã đủ thấy tâm ý nhưng đặt trước một con thuyền mà nàng đang cần như thế này cũng phải nhạt nhòa đi mất.

A Thành nhỏ tiếng hỏi: "Công tử, không phải bệ hạ đã từ hôn với Tạ cô nương rồi sao? Sao còn tặng cho cô ấy một phần quà hậu hĩnh thế?"

Ánh mắt Hồ Trí Nhân lập loè lập loè, cười thương cảm: "Xem ra ta muốn đạt được tâm nguyện khó hơn nhiều rồi." Tình địch là quân vương, con đường này còn dài.

Tạ Trường Yến thuê người lái thuyền, sắp xếp lại một chút rồi đón Trịnh thị đến.

Trịnh thị nhìn thấy chiếc thuyền, nghe nói là bệ hạ tặng thì vẻ mặt rất phức tạp. Bà im lặng hồi lâu mới hỏi: "Tiếp theo con định thế nào?"

"Trước mắt đón lễ cập kê đã, sau đó sẽ đi Bích quốc. Có thuyền này rồi chúng ta có thể đi thẳng từ Thanh Hải vào biên giới Bích quốc. Nếu được dịp không chừng còn có thể gặp sứ thần của Bích quốc dọc đường. Con cũng muốn gặp Băng Ly công tử." Tạ Trường Yến tinh thần hứng khởi đáp.

Trịnh thị thấy thần thái nàng tự nhiên dường như không bị dao động trước món quà này của Yên vương, lòng bà cũng nhẹ nhõm bớt. "Con gái trưởng thành thật rồi."

Bà ấy ở bên con gái, chứng kiến nàng vướng trong lưới tình, nhìn nàng đau buồn bất lực. Chính vì tận mắt nhìn thấy nên bà ấy biết rõ Chương Hoa có ý nghĩa như thế nào trong lòng Tạ Trường Yến.

Khó khăn lắm mới dứt khoát từ bỏ, khó khăn lắm mới trải qua được khoảng thời gian hai năm yên bình, rốt cuộc bệ hạ đang nghĩ gì, tại sao lại tặng phần quà này?

Trịnh thị không khỏi hơi sinh lòng oán trách. Dường như nhận ra suy nghĩ trong lòng bà, Tạ Trường Yến mỉm cười nói: "Mẹ không cần lo lắng đâu. Tuy rằng duyên phận phu thê của con và bệ hạ đã đứt nhưng dù gì cũng là sư huynh muội đồng môn mà. Chiếc thuyền này rất hữu dụng với con, con đón nhận mà không hề thẹn với lòng."

Trái tim treo lơ lửng của Trịnh thị cuối cùng cũng rơi xuống.

"Huống chi, mẹ có phát hiện không?" Tạ Trường Yến vỗ vỗ lan can thuyền, ánh mắt trong sáng như ánh sao, "Quà bệ hạ tặng cho con đều rất rõ mục đích: ngựa là để đốc thúc con học xạ kỵ, bày trí trong thư phòng là để khai sáng cho con, Thương tỷ tỷ giúp con giao thiệp, Công Thâu Oa dạy con kỹ nghệ... Thuyền này cũng vậy, giúp con xuất hành."



"Bệ hạ ngài..." Trịnh thị không biết nên diễn tả ra sao.

"Bệ hạ xem con như con gái, như muội muội, như đệ tử, chỉ duy nhất không xem là nữ nhi." Tạ Trường Yến không nhịn được cười giễu, "Nếu có một ngày bệ hạ tặng con trâm cài tóc thì mẹ hẵng lo cũng không muộn."

Đây là kết luận nàng rút ra được khi đứng trên mũi thuyền hứng gió biển hồi lâu.

Một lần nữa, kết luận này kéo nàng ta ra khỏi vòng xoáy, đưa nàng trở về tương lai tươi sáng.

Tạ Trường Yến nghĩ, không sao cả, thêm mấy lần nữa cũng được.

Trái tim nàng rồi sẽ được tôi luyện vững chắc sau những lần nhắc nhở tàn khốc vô tình này.

"Bị thương rồi muội mới biết phải chữa trị như thế nào. Chịu khổ rồi muội mới biết phải tránh như thế nào. Muội làm mất một món đồ mới biết trân trọng những gì mình đang có. Muội yêu một người rồi mới biết thế nào là tình yêu thật thụ... Muội phải trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện, kinh nghiệm ngày càng phong phú, đến khi trơn nhẵn láng mịn, đánh đâu thắng đó."

Một lời thành sấm truyền.