Họa Quốc - Thức Yến

Quyển 2 - Chương 57: ۵ Hồi 14: Há được như ý (2) ۵




Là do người sau lưng gây ra!

Gã là ai? Tại sao lại làm vậy?

Một chuỗi những nghi vấn ùa vào tâm trí, Tạ Trường Yến ép mình bình tĩnh lại, không giãy giụa vô nghĩa nữa.

Người áo đen thấy Tạ Trường Yến chịu ngoan ngoãn thì cười lạnh nói: "Người bình thường? Không phải vừa gọi bà ta là mẹ sao? Bà ta là vợ của Tạ Duy Thiện, vậy thì ả là con gái của Tạ Duy Thiện đúng không?"

Trái tim Tạ Trường Yến giật thót. Cha từng là thứ sử Tân Châu, hy sinh vì dân, nhưng ra khỏi vùng này thì không còn là nhân vật gì nổi tiếng. Người này biết ông ấy, gã rốt cuộc là ai?

"Nàng ấy không phải..." Hồ Trí Nhân vẫn đang gắng sức chối bỏ quan hệ. Tạ Trường Yến thừa cơ ngắt ngang: "Đúng vậy! Ta tên Tạ Trường Yến, Tạ Duy Thiện là cha ta. Ngươi là ai? Vì sao giết mẹ ta?"

Thanh đao trên cổ kề sát hơn, người áo đen kéo nàng quay người lại, đối diện với mình.

Đến giờ Tạ Trường Yến mới nhìn rõ mặt người này, sau đó thầm khắc ghi nó vào trong đầu.

"Ta là ai ư? Huynh đệ ta mười người chết cả dưới tay cha ngươi, còn ta bị ông ta đâm mù một con mắt, dù may mắn trốn thoát nhưng bị mắc kẹt ở hải đảo mười lăm năm, trời không diệt ta, cuối cùng cũng để ta trở về! Dư nghiệt nhà ngươi còn có mặt mũi hỏi ta là ai?"

Tạ Trường Yến sửng sốt, người này là kẻ thù của cha khi còn sống? Mười lăm năm trước chẳng phải ngay lúc cha hy sinh sao?

"Ta vừa lên đến bờ thì gặp hai mẹ con ngươi, quả là cơ hội báo thù ông trời cho ta đây mà!" Người áo đen cười to, lôi Tạ Trường Yến đến trước mộ Tạ Duy Thiện, căm hận nói: "Nghe nói ngươi chết rồi, thật dễ dàng cho ngươi quá! Cũng được thôi, thế gì giết vợ ngươi con ngươi! Ngươi nhìn cho rõ đây!"

Hồ Trí Nhân cuống cuồng nói: "Thủ hạ lưu tình! Ta có tiền, ta có rất nhiều rất nhiều tiền, cho ngươi hết!"

Người áo đen không thèm màng tới hắn, thanh đao trong tay vung lên, Tạ Trường Yến sắp phải bỏ mạng tại đây...

Một khoảnh khắc rất ngắn nhưng ngưng đọng trong đầu Tạ Trường Yến một khoảng rất dài rất dài, dài đến mức đủ để nàng nhớ lại ký ức của một kiếp này.

Nàng nhớ lại tuổi thơ chỉ hai mẹ con nương tựa vào nhau, nhớ lại những năm tháng đơn điệu vô vị ở Tộc Học Quán, nhớ lại tiếng sênh của nhị ca Tạ Tri Hạnh, nhớ lại nụ cười của cửu ca Tạ Tri Vi và cả gương mặt nghiêm khắc của ngũ bá bá.

Tiếp đó, khung cảnh chuyển từ Ẩn Châu đến Ngọc Kinh.

Nàng nhớ lại vầng trăng to tròn trong đêm tuyết, nhớ lại nồi canh thịt dê cá chép thơm ngon ở rừng Vạn Dục, nhớ lại hạt điêu khắc nàng tỉ mỉ khắc từng dao dưới đèn, nhớ lại lớp băng mỏng nứt ra lúc nhảy xuống hồ.



Sau đó, nàng nhớ đến tam tỷ tỷ Tạ Phồn Y...

Những người những chuyện đã qua tựa như từng lớp rèm mỏng dần vén ra trước mắt nàng, nhưng nàng biết, còn một người nữa, trốn dưới tận cùng, nàng phải vén đến lớp cuối cùng mới có thể nhìn thấy chàng.

Thế nhưng... nàng không còn thời gian vén đến đó nữa.

Loan đao sắc lạnh chém vào xương thịt nàng, sau đó nàng cũng sẽ giống như mẫu thân, đầu đứt lìa rơi bịch xuống đất.

Như vậy... cũng tốt.

Cha, mẹ, dưới kia gặp lại.

Tạ Trường Yến nhắm mắt lại, bên tai nghe tiếng thét xé ruột xé gan của Hồ Trí Nhân: "Không!"

Thật xin lỗi, Hồ huynh, doạ sợ huynh rồi.

Tạ Trường Yến cảm nhận được cái lạnh trên cổ, sau đó, cơ thể bỗng nhiên không còn chịu sự chế ngự, ngã ra một bên.

Đến khi ngã xuống đất, mặt cọ qua lớp cát nàng mới tỉnh lại: sao thế này?

Tạ Trường Yến mở mắt, thứ lọt vào mắt đầu tiên là một con mèo vàng.

Nàng hoang mang chớp mắt một cái, rồi lại chớp cái nữa, đến giờ mới nhận ra nó.

Là nó!

Mèo vàng đến từ Ngọc Kinh, sinh ra ở Tri Chỉ Cư, ngày nào còn nhỏ nhắn đáng yêu, thân nhẹ như chim yến mà nay đã mập mạp béo tròn như thế. Nó xoay người muốn liếm móng vuốt nhưng không liếm tới.

Ánh mắt Tạ Trường Yến chuyển từ nó sang người áo đen.

Gã loạng choạng lui ra mười mấy bước rồi mới ngừng lại, tay ôm vai phải, vẻ mặt bàng hoàng, bởi phía dưới vai phải đã trống huơ trống hoác.

Cánh tay phải bao gồm cả thanh loan đao đang cầm đứt rời khỏi người gã, rơi bên cạnh chân Tạ Trường Yến.

Vừa nãy có một người xuất hiện đột ngột, một dao chém đứt tay phải của gã rồi đẩy mạnh gã ra sau, cứu nàng dưới tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

Mà sau khi thành công, việc đầu tiên người kia làm là đi qua, bế thốc mèo vàng béo lên, đặt nó lên vai mình.

"Cô... ổn chứ?" Hắn cứng nhắc hỏi, sau đó dịu dàng xoa xoa tai mèo.

Tạ Trường Yến bỗng thấy mắt mình ươn ướt.

Nàng đưa tay lên che mắt, cũng che đi cảm xúc đau khổ không thể khống chế trên mặt mình.

Làm sao mà quên được, thiên sơn vạn thuỷ, hai nằm dài đăng đẳng, từ Ngọc Kinh đến Tân Châu, từ mười ba tuổi đến mười lăm tuổi, Mạnh Bất Ly gánh vác theo mệnh lệnh của một người âm thầm đi theo bên cạnh nàng, như một chiếc bóng không trông thấy nhưng thật sự tồn tại.

Lớp lớp rèm đến nay cũng vén đến tận cùng.

Người ở dưới đó có một gương mặt không tài nào đọc hiểu, nhưng ánh mắt chàng nhìn nàng vô cùng chăm chú, không rời một chốc nào.

"Khi ấy, thê tử trẫm yêu thích và mong muốn chính là người như nàng."

"Nhưng trẫm hiện tại... là thiên tử, đầu đội cơ nghiệp trăm năm, vai gánh giang sơn vạn dặm, dưới vương toạ là xương cốt chất chồng, trước phượng ỷ là máu chảy thành sông. Nữ tử thân là hoàng hậu cần phải khoác lên mình một tấm áo giáp đao thương bất nhập thì mới có thể đứng bên cạnh trẫm, và sau khi trẫm ngã xuống vẫn có thể tiếp tục chống đỡ triều đường."



"Thế nên, nàng là người đến trễ rồi Trường Yến."

"Tước bỏ hiệu cáo mệnh của Trịnh thị, giáng làm thứ dân, hôm nay cho hồi hương cùng con gái Tạ Trường Yến, cả đời không được vào kinh. Con cháu Tạ thị không được tham gia khoa cử. Khâm thử."

Chàng nói những lời như thế.

Nhưng chưa bao giờ thật sự dứt bỏ.

Chàng chuẩn bị món quà hợp tâm ý nàng nhất.

Chàng phái tuỳ tùng âm thầm bảo vệ nàng.

Chàng dạy nàng biết suy nghĩ độc lập, để nàng phát huy sở trường, chàng bao dung mọi hành vi trái ngược với lời sách dạy của nàng, chàng chấp nhận yêu cầu từ hôn kinh hãi thế tục của nàng.

Chàng dạy nàng bay.

Lần này, chàng còn cứu mạng nàng.

Nhưng mà, nhưng mà... chàng không biết rằng, trong tình cảnh thế này, nàng chẳng còn muốn sống nữa!

Tạ Trường Yến run rẩy.

Nàng bò đến bên bia mộ, ôm đầu mẫu thân lên, bật khóc nức nở.

Mùng ba tháng ba, hoa thược dược nở.

Sinh nhật của nàng, ngày giỗ của cha, sau đó cũng trở thành ngày giỗ của mẹ.

Tạ Trường Yến ngồi bệt trên boong thuyền, bôi yên chi lên mặt Trịnh thị từng chút một từng chút một.

Hồ Trí Nhân tìm thầy nhập liệm tốt nhất, may lại đầu Trịnh thị lên cổ, trang điểm cho bà rồi thay một bộ quần áo mới.

Trịnh thị nhắm mắt, nét mặt hiền hoà và bình yên.

Tạ Trường Yến nhìn trên gò má trắng bệch của mẹ có thêm sắc đỏ thắm dường như một giây sau bà sẽ sống lại, nhưng nhiệt độ dưới ngón tay nhắc nhở nàng, không thể nào.

Mẹ sẽ không bao giờ mở mắt ra nữa.

Nước mắt Tạ Trường Yến lại rơi ra.

Lúc trước bia mộ, nàng khóc thảm thiết, khóc đến nghẹt thở, miệng lưỡi khô khóc, cứ tưởng rằng nước mắt đã chạy cạn, không ngờ vẫn còn, giờ phút này lặng lẽ tuôn rơi.

Hồ Trí Nhân sau lưng phất tay ra hiệu cho mọi người lui ra, sau đó bước đến bên Tạ Trường Yến, do dự chốc lát rồi giơ tay ra vỗ vỗ vai nàng.

Tạ Trường Yến cất tiếng: "Mẹ bảo ta lấy một hộp yên chi đến."

Cổ họng nàng bị cứa một dao, vết thương không sâu, còn được băng bó kịp thời nên vẫn có thể nói chuyện. Nhưng lúc lên tiếng sẽ động đến vết thương, làm đau nhoi nhói.

Hồ Trí Nhân tốt bụng khuyên nàng đừng nói chuyện nhưng cuối cùng đành ngồi xuống cạnh nàng, nghe nàng tâm sự. Bởi vì hắn biết, thứ Tạ Trường Yến cần nhất lúc này là sự lắng nghe.

Tạ Trường Yến nói tiếp: "Mười lăm năm qua, bà ấy chưa từng bôi yên chi. Hôm nay đột nhiên bảo ta lấy một hộp cho bà, ta cảm thấy rất vui."

Tạ Trường Yến nói rồi đưa tay vén những lọn tóc bên mép bị gió biển thổi loạn xạ của Trịnh thị, đôi mắt quyến luyến mà đau thương: "Nhưng ta có thể nào cũng không ngờ rằng, lần đầu tiên trong đời nhìn thấy mẹ bôi yên chi là trong hoàn cảnh thế này."



Thế sự vô thường, hoá ra còn có thể tàn khốc đến nhường này.

Tạ Trường Yến không kìm được lòng nghĩ: bây giờ, nàng thành cô nhi mất cả cha lẫn mẹ thật rồi. À không, nàng đã cập kê, đến cả tư cách cô nhi cũng chẳng còn nữa...

Hồ Trí Nhân khuyên bảo: "Tạ phu nhân trên trời có linh, chắc chắn không muốn nhìn thấy muội đau lòng như thế này. Mong muội hãy nén đau thương."

"Người chết rồi thật sự ở trên trời có linh sao?"

Hồ Trí Nhân đờ người.

Tạ Trường Yến nhếch môi cười khẩy: "Nếu thật sự có linh thì cha trơ mắt nhìn mẹ chết trước mộ mình, chẳng khác nào như chết thêm lần nữa... Gặp chuyện ngay trong lễ cập kê, tất cả đều là lỗi của ta..."

Tim Hồ Trí Nhân thắt lại: "Trường Yến..."

"Tại ta không chịu về Tạ gia, cố chấp muốn chơi bời bên ngoài, mẹ vì lo lắng cho ta mới nói bà ấy cũng muốn đi chơi. Nhưng thật ra ta biết, là mẹ thuận theo tâm nguyện của ta, để ta được sống cuộc sống mà mình mong muốn..."

"Tại ta cố chấp muốn đến Tân Châu. Vốn dĩ mẹ định về nhà làm lễ cập kê nhưng ta nói cha gặp nạn ở nơi này, ở đây có một ngôi mộ của cha, nếu có thể làm lễ cập kê trước mộ thì chắc là cha sẽ vui lắm. Ta thuyết phục mẹ, đưa bà ấy đâm đầu vào chỗ chết..."

"Tại ta sơ suất, không mang trâm cập kê theo, nếu như ta nhớ mang theo thì không cần phải về thuyền lấy, ta không rời đi, có Mạnh Bất Ly ở đó, mẹ sẽ không chết..."

"Đều là lỗi của ta. Đáng tiếc một nỗi người làm sai nhiều như ta tại sao vẫn còn sống?" Tạ Trường Yến quay đầu nhìn Hồ Trí Nhân, ánh mắt khó hiểu, "Hồ huynh, người khắc chết cha hại chết mẹ như ta tại sao vẫn còn sống hả?"

"Trường Yến!" Hồ Trí Nhân nắm lấy cánh tay nàng, "Sao người làm sai lại là muội cho được? Người có lỗi rõ ràng phải là tên hung thủ kia! Giết người giữa ban ngày ban mặt, đến phụ nữ sức trói gà không chặt cũng không buông tha, là lỗi của hắn!"

Một lời thức tỉnh người trong mộng.

Tạ Trường Yến bàng hoàng, tầm mắt đương phiêu tán mơ màng của nàng ngưng tụ trở lại.

Đúng rồi, là người đó!

Nàng còn chưa biết gã là ai, vì sao kết thù với phụ thân.

Nàng phải đi làm rõ mọi chuyện rốt cuộc là thế nào!