Cơ thể Phương Thức Thu suy yếu dần đi một cách hợp lý.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, từ căn phòng của cậu luôn phát ra tiếng ho khan bị kìm nén, có lúc là tiếng khóc nấc nghẹn ngào, có lúc lại giống như tiếng thở khò khè khó khăn khi bị bóp nghẹt cổ họng.
Kèm theo cơn hen suyễn là cơn sốt nhẹ triền miên không dứt.
Cơn sốt âm ỉ và cơn đau nhức dai dẳng chiếm cứ trong não bộ, lưỡi dao cùn cứa vào hệ thần kinh hết lần này đến lần khác.
Chúng không cướp đi sinh mạng của Phương Thức Thu một cách nhanh chóng, mà hành hạ cậu từng chút một, khiến cậu chìm trong đau đớn triền miên.
Phương Thức Thu ho không ngừng, dịch chua loãng cùng máu tươi không ngừng trào ra từ cổ họng và khoang mũi, dính trên bộ đồ ngủ trắng toát và gối đầu.
Chiếc giường lớn mềm mại ấm áp trở nên nhếch nhác, ga trải giường chi chít vết bẩn loang lổ do mồ hôi lạnh và máu đen, chú gấu bông đặt ở đầu giường không còn tỏa ra mùi oải hương và nắng ấm, lớp lông mềm mại dính chặt vào nhau tỏa ra mùi hôi hám khó chịu.
Bác sĩ và người chăm sóc ra vào phòng liên tục, mùi thuốc khử trùng và cồn iốt nồng nặc xộc vào không gian kín mít, tiếng ho khan dữ dội và tiếng mưa rơi đều đều xen lẫn tiếng leng keng của ống tiêm rơi xuống.
Căn bệnh bất ngờ bùng phát kéo dài suốt cả mùa mưa, cuối cùng cũng khỏi hẳn khi mùa mưa kết thúc.
Làn gió nhẹ sau cơn mưa thoảng qua ban công, chiếc chuông gió treo dưới mái hiên khẽ rung lên leng keng, Phương Thức Thu lại một lần nữa tỉnh giấc.
Cậu cố gắng mở mí mắt nặng trĩu, đảo tròng mắt đau nhức, mơ hồ nhìn thấy một bóng người mờ ảo.
Phương Thức Thu chớp chớp mắt đầy khó nhọc, tầm nhìn mờ đục cố gắng tập trung tiêu cự, bóng dáng mơ hồ trước mắt dần trở thành khuôn mặt của bố cậu.
Người bố luôn bận rộn trong ký ức đang ngồi bên giường với vẻ mặt đầy lo lắng, nhìn cậu bằng đôi mắt đỏ ngầu, bàn tay run rẩy đặt lên trán cậu, vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi.
"Tiểu Thu tỉnh rồi."
"Con còn thấy khó chịu không?"
Giọng nói của bố cậu lộ rõ vẻ khàn đặc và mệt mỏi không thể che giấu, giống như dòng nước cuồn cuộn đá sỏi bùn đất va đập vào giác quan chậm chạp của cậu.
Phương Thức Thu muốn trả lời bố, nhưng cơ thể ốm yếu lâu ngày đau nhức, cổ họng vẫn còn vị tanh nồng của sắt gỉ, không thể phát ra tiếng động, chỉ có thể khẽ lắc đầu.
Kể từ khi Phương Thức Thu tỉnh lại, mọi thứ dường như trở về vạch xuất phát, bác sĩ thường xuyên xuất hiện trong phòng, kiểm tra sức khỏe cho cậu, tiêm thuốc duy trì sự sống và dịch dinh dưỡng.
Phương Thức Thu lại tiếp tục cuộc sống chẳng khác gì lúc ở biệt thự trên núi tuyết, trong bệnh viện.
Cậu không ăn uống được gì, xương sườn lồng ngực lộ rõ dưới lớp da, dạ dày yếu ớt không thể tiêu hóa thức ăn dạng rắn, chỉ có thể uống một số loại nước và thức ăn xay nhuyễn.
Dù thức ăn đã được chế biến dễ nuốt, Phương Thức Thu vẫn ăn rất ít.
Người chăm sóc múc một thìa cháo loãng đưa đến bên miệng, cậu chỉ khẽ mím môi một chút rồi không chịu ăn nữa.
"Không ăn nữa sao?" Vẻ mặt quản gia và người chăm sóc lại lộ vẻ lo lắng.
Phương Thức Thu lắc đầu, mái tóc dài che khuất đôi mắt đờ đẫn mất tập trung, che đi phần xương sống gồ ghề sau gáy, nhưng lại không thể che giấu cơ thể gầy gò và tinh thần ngày càng tiều tụy.
"Có phải... không hợp khẩu vị không?"
Quản gia do dự trước giường Phương Thức Thu, sau đó vội vàng rời đi.
Tối hôm đó, bố cậu, người đáng lẽ phải bay ra nước ngoài, đã trở về nhà, ngồi bên cạnh Phương Thức Thu.
"Con thấy chỗ nào không khỏe sao?”
"Dạo này con ăn uống hơi ít, để bố bảo bác sĩ mai đến kiểm tra cho con nhé."
Bố ôm Phương Thức Thu vào lòng, vỗ về tấm lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh của cậu.
Tuy nhiên, bất kể ông và quản gia dỗ dành hỏi han thế nào, Phương Thức Thu vẫn im lặng, chỉ lắc đầu đáp lại mọi câu hỏi.
Phương Thức Thu không thể nói với bố rằng cảm giác khi những thứ nhão nhoét ấy chui vào miệng kinh tởm đến mức nào.
Khi còn ở trên núi tuyết, mỗi khi Lương Minh tức giận, để đỡ phải chịu khổ sở, cậu đều ngoan ngoãn quỳ trước mặt hắn, há miệng ra để lấy lòng hắn.
Thứ bẩn thỉu, hôi hám nghẹn cứng trong miệng, cọ xát cổ họng đến sưng đỏ, rồi tràn xuống thực quản, lấp đầy dạ dày trống rỗng.
Phương Thức Thu cảm thấy ghê tởm, nhưng vẫn phải giả vờ say mê, nuốt hết chỗ đó xuống.
Cậu cảm thấy bản thân thật ti tiện và bẩn thỉu, cố gắng quên đi những ký ức đáng xấu hổ ấy, tự nhủ rằng lý do mình làm vậy là do tác dụng phụ của thuốc kích thích.
Nhưng vào những đêm lên cơn hen suyễn, trong tâm trí hỗn loạn của cậu luôn hiện lên hình ảnh bản thân hèn mọn lấy lòng Lương Minh, cơ thể đau đớn tê dại thậm chí còn cho cậu biết rõ ràng cảm giác khi ân ái với hắn.
Trong giấc mơ không còn bị dày vò bởi bệnh tật, những ký ức cố tình lãng quên lại càng khắc sâu hơn vào tâm trí Phương Thức Thu, liên tục nhắc nhở cậu về những chuyện đáng xấu hổ đã từng làm.
Mọi chuyện trong quá khứ đều khó có thể thốt ra thành lời.
Không ai trách móc Phương Thức Thu vì sự mất tích đột ngột và căn bệnh của cậu, nhưng chính sự áy náy và xấu hổ lại khiến cậu không thể ngẩng đầu lên được.
Sáng sớm hôm sau, bác sĩ đến phòng Phương Thức Thu.
Phương Thức Thu ngây người dựa vào gối mềm, nhìn bố cậu đang khẽ nói chuyện với bác sĩ.
Cậu không nghe rõ họ nói gì, nhưng trên mặt bác sĩ lại hiện lên vẻ mặt mà Phương Thức Thu không muốn nhìn thấy.
Phương Thức Thu cúi đầu, lảng tránh né đi ánh mắt của bác sĩ, bỗng một tiếng chuông điện thoại yếu ớt vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện ở đằng xa.
Bố cậu nói với bác sĩ một tiếng "xin lỗi", cầm chiếc điện thoại đang rung lên không ngừng, bước đến bên cạnh Phương Thức Thu.
"Bố ra ngoài nghe điện thoại một lát, Tiểu Thu ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ nhé."
Bố cậu xoa đầu Phương Thức Thu, dặn dò tỉ mỉ.
Phương Thức Thu phát hiện tóc mai của bố cậu đã bạc thêm rất nhiều so với trước đây, lấn chiếm dần vùng đất vốn thuộc về mái tóc đen nhánh.
Cậu nhắm mắt lại, dụi đầu vào lòng bàn tay bố một cách ngoan ngoãn.
"Con biết rồi ạ."
Cậu luôn rất nghe lời, vì vậy Lương Minh mới khen cậu.
Bố cậu ra ngoài nghe điện thoại, bác sĩ thay chỗ ông, ngồi xuống bên cạnh Phương Thức Thu.
"Gần đây con cảm thấy thế nào?"
Bác sĩ ôn tồn hỏi han vài câu, Phương Thức Thu không muốn trả lời lắm, nhưng vì đã đồng ý với bố, cậu đành nhịn khó chịu mà nói với bác sĩ.
"Con có thể ra ngoài đi dạo một chút cho khuây khỏa." Bác sĩ ôn tồn đề nghị, nhưng Phương Thức Thu không muốn rời khỏi căn phòng.
"... Con muốn ở đây." Cậu không thể ra ngoài, Lương Minh sẽ không đồng ý để cậu rời khỏi đây, cậu sẽ bị bầy sói ngoài kia xé xác mất.
Bác sĩ nhíu mày khó xử, lại hỏi: "Vậy ra ban công thì sao?"
"Khu vườn dưới ban công rất đẹp."
"Nếu được thì con ra ban công đi dạo một chút, nếu không muốn đi thì ngồi đó hóng gió cũng được."
Phương Thức Thu biết khu vườn dưới ban công đẹp đến nhường nào, chính tay cậu đã thiết kế nó, không ai hiểu rõ hơn cậu.
Chỉ là so với việc đứng trên ban công nhìn xuống, so với việc bước vào khu vườn đó, cậu càng thích ngồi trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn nó qua lớp kính trong suốt hơn.
Bác sĩ hỏi xong liền rời khỏi phòng.
Phương Thức Thu ngồi trong căn phòng trống rỗng, ngơ ngác nhìn giá vẽ trước cửa sổ sát đất.
Cậu nhìn thấy những viên gạch lát nền dưới giá vẽ đã mọc lên cỏ xanh, nở ra một đám cúc dại trắng muốt, những bông hoa nhỏ màu trắng đung đưa trong căn phòng đóng kín cửa sổ, âu yếm chạm vào chiếc giá vẽ bằng gỗ sồi trắng dựng giữa bãi cỏ.
Đó là loài hoa chưa từng xuất hiện trong vườn, nhưng Phương Thức Thu nhớ rất rõ, cậu đã bỏ lỡ mùa xuân hoa cúc dại nở rộ.
Lại là ảo giác.
Phương Thức Thu dời mắt, tê dại. Bố cậu đẩy cửa bước vào, dịu dàng gọi tên cậu.
Sắc mặt bố cậu rất tệ, đôi môi ông run rẩy, mấp máy.
Phương Thức Thu cảm thấy bố cậu chắc là muốn nói với cậu một tin xấu nào đó, nhưng tình trạng của cậu khiến ông không biết phải mở lời thế nào, chỉ đành im lặng với vẻ mặt khó xử.
"Bố." Phương Thức Thu lên tiếng đầy hiểu chuyện, "Con muốn ngủ rồi, bố đi làm việc đi ạ."
Cậu không muốn làm khó bố, cũng không quan tâm bố đang giấu giếm điều gì.
Chẳng có gì tệ hơn lúc này nữa rồi.
Phương Thức Thu không để ý đến bố cậu nữa, một mình ngồi trước cửa sổ sát đất, lặp đi lặp lại động tác nhìn ra ngoài một cách vô thức.
Những bông hồng cam nhạt dưới cửa sổ đã tàn, hoa đỗ quyên đỏ rực sắc thu hòa quyện với ánh hoàng hôn ráng chiều, in trên lớp kính trong suốt vừa được mưa gột rửa là những mảng màu cam và hồng loang lổ, những đám mây mù từ bên ngoài khung cửa sổ trôi đến, chậm rãi tan biến trong biển trời màu cam.
Ánh sáng của mặt trời lặn rọi xuống những viên gạch lát nền màu trắng, men theo mạch máu và gân guốc nhô lên, chiếu rọi lên mắt cá chân gầy guộc, hong khô mảng da trắng bệch ấy.
Đôi chân hoàn toàn chìm trong ánh nắng ấm áp, Phương Thức Thu cúi đầu, tưởng tượng trong vùng ánh sáng vàng rực rỡ ấy, cơn đau khi ánh nắng thiêu đốt da thịt, tưởng tượng dáng vẻ rực rỡ của nó khi ghim vào từng thớ xương.
Phương Thức Thu đắm chìm trong ảo tưởng vô định, người chăm sóc bên cạnh đưa cốc nước thuốc đến, cậu lại đưa tay ra, cẩn thận bưng lấy.
Cổ họng và cổ của cậu đã nhiều lần bị thương, dây thanh quản rất dễ bị tổn thương, chỉ nói chuyện với bố vài câu mà giọng đã khàn đặc không thể nói được nữa.
Phương Thức Thu chậm rãi uống cốc nước thuốc vô vị, không biết qua bao lâu, nước trong cốc đã vơi đi một nửa, mẹ cậu lại gọi điện thoại đến.
Người chăm sóc nghe máy giúp Phương Thức Thu, giọng nói dịu dàng của mẹ cậu truyền ra từ loa ngoài.
"Tiểu Thu, con thấy đỡ hơn chưa?”
Người chăm sóc trả lời thay Phương Thức Thu, đầu dây bên kia, mẹ cậu tiếp tục lải nhải những câu chuyện vụn vặt, những lời nói dài dòng, rườm rà chui vào tai Phương Thức Thu rồi lại lọt ra ngoài, không đọng lại chút gì.
Sau một thoáng im lặng ngắn ngủi, Phương Thức Thu nghe thấy mẹ cậu thở dài một tiếng, giống hệt như bố cậu.
"Người đó đã chết rồi, không thể làm hại con nữa."
"Mẹ sẽ thường xuyên đến thăm con, Tiểu Thu cũng mau khỏe lại nhé."
Giọng nói bị bóp méo bởi dòng điện lơ lửng trong không khí, mặt nước phẳng lặng trong cốc thủy tinh gợn sóng, chất lỏng trong suốt tràn ra theo mép cốc, loang lổ trên nền nhà.
"... Ai chết rồi ạ?"
Phương Thức Thu nhìn chằm chằm vào màn hình tối đen, đôi mắt mở to ánh lên tia sáng run rẩy.
Cái nóng còn sót lại của mùa hè vẫn chưa tan, nhưng cậu lại toát mồ hôi lạnh.