Lương Minh chết rồi.
Nghe tin này từ miệng mẹ, Phương Thức Thu không hề cảm thấy nhẹ nhõm chút nào.
Hóa ra Lương Minh chưa bao giờ chán ghét.
Hắn ta không muốn giết bọn họ, cũng không muốn để bão tuyết trên núi tuyết xóa sạch dấu vết của mình, chỉ đơn giản là rời đi một thời gian như trước đây, thậm chí có thể đang lên kế hoạch cho lần hành hạ tiếp theo.
Phương Thức Thu sợ hãi sự xuất hiện của Lương Minh, sợ hãi sự rời đi của hắn, sợ hãi tất cả mọi thứ liên quan đến hắn.
Thế nhưng, Lương Minh đã chết vào ngày gặp mặt lần cuối.
Chiếc trực thăng chở Lương Minh bị mất động cơ giữa chừng, lao thẳng xuống từ độ cao hàng nghìn mét giữa dãy núi tuyết, ngọn lửa bùng cháy do vụ nổ nhuộm đỏ cả một vùng trời tuyết trắng.
Khi đội cứu hộ đến hiện trường vụ tai nạn, chiếc trực thăng bị thiêu rụi chỉ còn lại một bộ khung thép cháy đen biến dạng, phi công nằm trên bãi đá ngổn ngang, đã không còn thở.
Nhưng bọn họ không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Lương Minh, không thấy dấu chân di chuyển trên tuyết, cũng không tìm thấy thi thể của hắn.
Ngày ngày, trực thăng cứu hộ vẫn lượn lờ trên núi tuyết để tìm kiếm tung tích của Lương Minh. Lúc đó, Phương Thức Thu trong biệt thự, âm thanh ầm ầm mà cậu nghe thấy chính là tiếng nó bay lượn trên rừng thông.
Thế nhưng, cho đến khi Phương Thức Thu được giải cứu, đội cứu hộ vẫn không tìm thấy thi thể của Lương Minh.
Lương Minh biến mất không dấu vết giữa núi rừng tuyết trắng, lúc đó, công ty của hắn ta đang trong giai đoạn chuẩn bị lên sàn chứng khoán, ban lãnh đạo đã giấu kín tin tức hắn ta mất tích.
Nhưng ba ngày trước, đội cứu hộ đã phát hiện một thi thể nam giới bị đông cứng trong khe núi dưới chân núi tuyết, sau khi đối chiếu thông tin, xác nhận danh tính, bọn họ buộc phải thông báo với bên ngoài về cái chết của Lương Minh.
Cái chết mà Phương Thức Thu từng sợ hãi rốt cuộc cũng giáng xuống đầu Lương Minh, cậu thậm chí có thể tưởng tượng ra Lương Minh tuyệt vọng đến mức nào khi gục ngã trên nền tuyết.
Lương Minh sẽ cảm nhận được hơi ấm cơ thể mình dần mất đi, cảm nhận cái chết đang đến gần trong gió tuyết lạnh buốt.
Giống như cậu đã từng bị hắn vứt bỏ trên nền tuyết.
"Nghe nói cột sống bị gãy lìa."
Giọng nói dịu dàng của mẹ vang lên bên tai, Phương Thức Thu nghe một cách vô cảm, đôi mắt khô khốc không hề có một giọt nước mắt nào.
Một vụ tai nạn máy bay đã dễ dàng cướp đi sinh mạng của Lương Minh.
Những nỗ lực lấy lòng hèn mọn của cậu trong quá khứ trở nên nực cười và vô nghĩa.
Trực thăng cứu hộ không ngừng bay lượn trên bầu trời núi tuyết, tìm kiếm dấu vết của người mất tích hết lần này đến lần khác.
Cậu đã có thể cầu cứu họ, có thể rời khỏi núi tuyết đó sớm hơn, nhưng lại bị xiềng xích bởi nỗi sợ hãi, co rúm trong sợ hãi và lạnh giá, tự hành hạ bản thân đến thân tàn ma dại.
Nếu lúc đó cậu không nhất quyết giữ người phụ nữ câm lại, không cầu xin cô ấy ở lại biệt thự, có lẽ bọn họ đã được cứu từ lâu rồi.
Phương Thức Thu nhắm mắt lại, nhớ về mảng đỏ rực chói mắt giữa nền tuyết trắng xóa, lại chìm vào tuyệt vọng và bất lực tột cùng.
Đó là máu của người phụ nữ câm, không phải của con vật nào cả.
"Mẹ, người phụ nữ đó..."
Phương Thức Thu khẩn thiết muốn biết tung tích của người phụ nữ xâm, nhưng mẹ cậu lại một lần nữa nhẹ giọng xin lỗi cậu.
"Xin lỗi Tiểu Thu, mẹ không biết cô ấy đã đi đâu rồi."
Không ai nói cho cậu biết sự thật.
Phương Thức Thu ôm chiếc điện thoại đã kết thúc cuộc gọi, ngồi ngẩn người bên cửa sổ.
Chiếc cốc thủy tinh vỡ nằm trong thùng rác, những giọt nước bắn lên mu bàn chân và mắt cá chân đã bị nắng hong khô, mặt đất vừa lau sạch nước lại được trải thảm, căn phòng bị cậu làm loạn đã trở về hình dạng ban đầu.
"Tiểu Thu." Người chăm sóc gọi cậu từ phía sau.
"Tắm nào."
Bồn tắm đã được đổ đầy nước ấm từ trước, hơi nước bốc lên nghi ngút, lấp đầy phòng tắm, che khuất tầm nhìn.
Phương Thức Thu cúi đầu ngồi trong bồn tắm, mái tóc ướt sũng không ngừng nhỏ nước, mặt nước phẳng lặng gợn sóng lăn tăn, những vết sẹo đã lành chuyển sang màu trắng bệch dưới nước.
Cậu giống như một con búp bê vô hồn, mặc cho người chăm sóc bài bố.
Dòng nước nóng mang theo bọt xà phòng đổ xuống từ đỉnh đầu, dòng nước ấm áp chứa đầy hóa chất chảy vào mắt cậu, nhưng lại không thể khơi dậy bất kỳ phản ứng nào.
"Tiểu Thu, ngẩng đầu lên nào.”
Người chăm sóc nâng đầu Phương Thức Thu lên, dòng nước ấm nóng chảy dọc theo đuôi mắt đỏ ửng, rơi xuống mu bàn tay cô, để lại một vệt đỏ nhạt.
Cô ấy phủi đi những giọt nước trên tay, nhẹ nhàng lau đi vệt nước còn đọng lại nơi khóe mắt Phương Thức Thu.
Tia sáng cuối cùng le lói của hoàng hôn xuyên qua lớp kính mờ ảo chiếu vào, bóng đen của đàn chim chao liệng vụt qua dải sáng vàng rọi trên tường.
"Nhìn kìa, chim bay qua rồi."
Người chăm sóc chỉ vào cái bóng lướt nhanh trên bức tường trắng, nhưng Phương Thức Thu ngồi trong bồn tắm, không nhìn thấy gì cả.
Cậu không nhìn thấy những con gà lôi tìm kiếm thức ăn trên nền tuyết, không nhìn thấy những chú chim nhảy nhót trên cành cây, không nhìn thấy đàn bồ câu bay lượn trên bầu trời vườn hoa, chỉ nhìn thấy một vùng biển tuyết trắng xóa mênh mông vô tận.
Kể từ ngày biết tin Lương Minh chết, Phương Thức Thu như người mất hồn, nằm im trên giường không nhúc nhích.
Cậu không ăn nổi những món nhão nhoét kinh tởm đó, cũng không còn sức lực để ngồi dậy, thậm chí còn thường xuyên không nghe rõ người bên cạnh nói gì.
Bố cậu và bác sĩ ngày nào cũng đến rồi lại đi, nhưng Phương Thức Thu không nhớ gì cả, chỉ mải miết dõi theo bóng lưng bố.
Bác sĩ đổi thuốc mới cho cậu, loại thuốc tiêm vào mạch máu vẫn trong suốt như vậy, nhưng không còn dịu nhẹ nữa.
Phương Thức Thu bắt đầu thường xuyên gặp ác mộng.
Trong những giấc mơ lặp đi lặp lại ấy, Phương Thức Thu nhìn thấy Lương Minh đứng trong làn sương trắng, nghe thấy hắn hỏi cậu có đồng ý hẹn hò với hắn hay không.
Cậu còn chưa kịp trả lời, đã bị Lương Minh trong biển tuyết bóp cổ tra hỏi tại sao không nghe lời.
"Tôi không... Tôi không có không nghe lời."
Phương Thức Thu liên tục thanh minh với Lương Minh trong mơ, nhưng lại bị hắn bóp cổ hết lần này đến lần khác, bị ấn trên nền tuyết lạnh lẽo hành hạ.
Từ cuối thu sang đông, Lương Minh đã chết như một cơn ác mộng bao trùm lấy tâm trí Phương Thức Thu.
Dù là sống hay chết, Lương Minh luôn có thể dễ dàng hủy hoại cậu.
Phương Thức Thu bỗng chốc chán ghét cuộc sống này.
Vào một ngày đông trời quang mây tạnh, sau khi bố cậu rời khỏi phòng, cậu chủ động đưa ra yêu cầu với quản gia.
"Con muốn đến bệnh viện."
Ngay khoảnh khắc ấy, Phương Thức Thu nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng và lo lắng hiện rõ trên gương mặt quản gia và người chăm sóc.
"Con thấy chỗ nào không khỏe sao?"
Quản gia cẩn thận đưa tay ra, nhẹ nhàng, chậm rãi chạm vào trán cậu, muốn thử nhiệt độ của cậu.
Bàn tay già nua đặt trên trán, trái tim Phương Thức Thu bỗng nhói đau.
Cậu ôm ngực, cố gắng điều hòa nhịp thở.
"Con thấy hơi khó chịu."
Phương Thức Thu hiếm khi kêu ca về sự khó chịu của mình, quản gia chưa kịp báo cho bố cậu đang đi vắng đã vội vàng cho người đưa cậu đến bệnh viện.
Thế nhưng, khi gặp bác sĩ, Phương Thức Thu lại chìm vào im lặng.
Cậu mím chặt môi không nói, bác sĩ nhìn quản gia và người chăm sóc đứng bên cạnh, nhận ra tâm sự của cậu khó có thể thổ lộ trước mặt người khác, bèn khéo léo tiễn những người không liên quan ra ngoài.
"Mọi người ra ngoài trước đi, tôi nói chuyện riêng với Tiểu Thu một lát."
Tiếng bước chân hỗn loạn vang vọng trong căn phòng trống rỗng, theo sau là tiếng khóa cửa vang lên, phòng khám lại trở về yên tĩnh.
"Họ ra ngoài rồi." Bác sĩ mỉm cười với Phương Thức Thu.
"Bây giờ con có thể nói cho tôi biết được chưa?"
Phương Thức Thu khẽ gật đầu, cố gắng mở đôi môi run rẩy.
Cậu muốn nói, nhưng chỉ nghe thấy tiếng răng va vào nhau lập cập, lại không tìm thấy giọng nói của mình.
Bác sĩ đứng dậy rót một cốc nước ấm đặt lên bàn, kiên nhẫn chờ đợi cậu lên tiếng.
Chiếc đồng hồ treo tường tích tắc, Phương Thức Thu mấp máy môi, khó khăn lắm mới thốt ra tiếng từ cổ họng.
"Con muốn hỏi bác sĩ..." Cậu run rẩy nói, "Có thể cho con được an tử hay không?”