Hoàng Hôn Sa Trên Utopia

Chương 5: Có thể hôn nhau được không?




Editor: Nơ

Mạnh Ly cũng không biết tại sao mình lại đồng ý yêu cầu của nữ đạo diễn.

Khi nữ đạo diễn đưa ra yêu cầu này, phản ứng đầu tiên của cô là từ chối. Dù sao cô cũng là một người rất dễ xấu hổ, còn có chút sợ xã hội. Nhất là đối với một việc đầy thử thách như quay phim, cô lại càng sợ hãi hơn.

Nhưng cũng chính vì quá có tính khiêu chiến, cho nên cô lại do dự.

Trước đây cô là người quá mức quy củ, cuộc sống của cô còn đơn điệu hơn nước sôi. Cô nghĩ, không phải cô đang muốn thoát khỏi xiềng xích của quá khứ, thử những điều mới lạ và tìm thấy một con người hoàn toàn mới hay sao?

Lần này, cơ hội đã ở ngay trước mắt.

Nếu cô từ chối mở cửa, để lỡ mất nó, vậy chắc chắn sẽ rất đáng tiếc.

Vì vậy sau khi đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, cuối cùng Mạnh Ly cũng đồng ý.

Mà điều nằm ngoài dự đoán nhất là...

Bạn diễn nam được nữ đạo diễn nhắc đến, cô tưởng anh sẽ là ngôi sao Hollywood, nhưng không ngờ đó lại là người đàn ông ở phòng 8004?!

Đương nhiên, cô cũng phải thừa nhận một điều rằng khuôn mặt của anh quả thật đẹp không thua gì hầu hết các ngôi sao Hollywood. Nếu cô hợp tác với anh, cô sẽ chẳng thiệt thòi chút nào, ngược lại còn bổ mắt.

BUT! Đây là loại cốt truyện máu chó gì thế này?

Ông trời đang cố ý trêu đùa cô sao? Còn ngại cô chưa đủ mất mặt à?

Sáng nay còn thầm cầu nguyện tốt nhất đừng gặp lại anh, kết quả là buổi tối không những được gặp mà còn là bạn diễn với nhau.

Mặc dù chỉ là diễn viên quần chúng xuất hiện trong một vài cảnh nhưng Mạnh Ly vẫn chưa biết nội dung phải quay là gì. Có khi nào là một cảnh thân mật quá mức không?

Mạnh Ly chửi thầm trong lòng.

"Khéo thế." Cận Thời Dược chìa tay ra, nói với cô: "Mong được chỉ giáo nhiều hơn."

Rõ ràng là giọng điệu nghiêm túc, nhưng không hiểu tại sao, vẻ mặt đó lại mang theo vài phần trêu chọc khó hiểu. Lông mày anh hơi nhướng lên, nhìn qua cực kỳ hư hỏng ngả ngớn.

Mạnh Ly nhìn bàn tay Cận Thời Dược đưa về phía mình, mặc dù trong lòng dậy sóng nhưng vẫn theo phép lịch sự mà chậm rãi đưa tay nắm lấy.

Đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay anh.

Nhiệt độ lòng bàn tay của người đàn ông vừa nóng vừa khô.

Một giây tiếp theo, anh hơi siết chặt ngón tay nắm lấy tay cô. Sau khi giữ khoảng hai ba giây, anh buông ra, đầu ngón tay như có như không lướt qua lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ.

Nhưng cũng thật kỳ lạ, lòng bàn tay anh ấm áp, còn đầu ngón tay lại khá lạnh lẽo.

Khổ nỗi lúc này đây, mọi sự chú ý của cô không hề đặt lên đôi bàn tay xinh đẹp ấy mà là vết xước ửng đỏ ở khớp ngón tay, trông không nghiêm trọng lắm.

Nhưng điều này lại khiến Mạnh Ly lập tức khẳng định, xem ra lúc sáng trong thang máy cô đã không nghe nhầm.

Anh thật sự đã vì cô mà ra mặt dạy dỗ tên đàn ông da trắng vô lại đó một bài học.

Trong lòng cô chợt dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, có cảm động, có biết ơn, còn có một thứ khác, nhất thời không thể phân biệt được đó là gì. Chỉ một cái thoáng qua, nhanh đến mức không kịp nắm bắt.

Lúc này, nữ đạo diễn đang nhìn màn hình theo dõi, cùng với tiếng hô "Cut", phân đoạn đối diễn giữa nam nữ chính diễn ra suôn sẻ.

Sau đó nữ đạo diễn đi tới, giải thích ngắn gọn nội dung quay phim cho hai người.

Thật ra cũng chẳng có nội dung gì, chỉ đơn giản là xuất hiện trên ống kính thôi.

Nữ đạo diễn cho biết kế tiếp nam nữ chính sẽ quay phân cảnh chơi đùa dưới biển, cũng là phân cảnh cuối cùng của ngày hôm nay.

Về phần Mạnh Ly và Cận Thời Dược, họ sẽ sắm vai là một đôi tình nhân qua đường, không yêu cầu diễn xuất, không cần phải chuẩn bị tâm lý, cứ coi như đang ở cạnh nhau bình thường là được. Chỉ là ống kính sẽ quay cận cảnh hai người vài lần.

Nghe vậy, Mạnh Ly cảm thấy đơn giản cũng như thoải mái hơn rất nhiều. Cũng may, không có yêu cầu kỹ thuật diễn xuất gì đó.

Nam nữ chính nhanh chóng kiểm tra lời thoại và bắt đầu quay phim.

Mạnh Ly và Cận Thời Dược không có kịch bản cụ thể, chỉ bảo hai người tùy ý phát huy.

Thế rồi chuyện đáng xấu hổ lại xảy ra.

Hai người sóng vai đi về phía bãi biển, im lặng suốt chặng đường.

Rõ ràng chính là hai khúc gỗ bị đẩy đến gần nhau, mặc dù xung quanh ồn ào náo nhiệt nhưng bầu không khí giữa họ lại yên tĩnh đến lạ.

Mạnh Ly câu nệ mà nắm chặt túi nhựa trong tay.

So với vẻ mất tự nhiên của cô, Cận Thời Dược lại có vẻ bình tĩnh lạ thường, hai tay đút vào túi quần. Chân anh dài, nhưng tốc độ lại cực kỳ chậm.

Mạnh Ly có ngốc đến đâu cũng có thể nhìn ra, Cận Thời Dược đang đi theo tốc độ của cô.

Họ dần đi ra biển, nước biển từng đợt đánh về phía trước, mùi biển mằn mặn theo gió cuốn vào khoang mũi.

Nam nữ chính đều rất chuyên nghiệp, không có NG, trực tiếp diễn đến cùng.

Cảnh cuối cùng kết thúc một cách thuận lợi.

Nhóm trợ lý đưa khăn tắm, nam nữ chính mặc vào, sau đó đi tới màn hình theo dõi xem hiệu quả.

Sau khi nữ đạo diễn hô "Cut", máy quay chuyển sang Cận Thời Dược và Mạnh Ly.



Lúc này trời đã nhá nhem. Bầu trời dần dần chuyển sang màu tím sẫm, hoàng hôn lấp ló trên mực nước biển, tỏa ra tia sáng cuối cùng.

Màu vàng mờ từ ngọn đèn đường đổ xuống mặt biển phản chiếu hình dáng của từng gợn sóng.

Họ đứng cạnh nhau dưới ánh đèn.

Mạnh Ly nhìn vùng biển trước mặt, Cận Thời Dược ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn cô. Rồi khi nhận thấy cô có dấu hiệu quay đầu, anh sẽ đi trước cô một bước, làm như không có chuyện gì mà rời mắt.

Sóng biển tràn tới như muốn che mất phần trên mũi giày, Mạnh Ly vô thức lùi lại hai bước.

Do dự vài giây, cuối cùng cô cũng cúi xuống, dùng một tay cởi đôi giày vải ở chân ra, ngập ngừng giẫm lên mặt nước biển.

Anh đứng bên cạnh cô, theo dõi cô từ đầu đến cuối.

Cảnh tượng này, quá đỗi xinh đẹp.

Mọi người trước màn hình theo dõi đều nhìn không chớp mắt, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Vốn dĩ nữ đạo diễn chỉ bắt gặp Cận Thời Dược, không ngờ lại thông qua Cận Thời Dược để mời Mạnh Ly, hai người đều là trai tài gái sắc điển hình.

Những thứ đẹp đẽ luôn khiến người ta cảm thấy sảng khoái. Và cũng phải tận dụng triệt để ưu thế này mới được.

Cảnh đẹp và con người như vậy không thể lãng phí.

Vì vậy nữ đạo diễn không nhịn được bước tới đưa ra yêu cầu: "Hai bạn có thể hôn nhau được không?"

Mạnh Ly vốn tưởng rằng nữ đạo diễn đến thông báo cho bọn họ biết buổi quay phim đã kết thúc, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới...

"Hả?"

Mạnh Ly kinh hãi đến mức suýt nữa sặc nước bọt: "Cái này không không hay lắm đâu..."

"Hai bạn..." Nữ đạo diễn đảo mắt giữa hai người họ, "Hai bạn không phải là một đôi sao?"

Cận Thời Dược không lên tiếng. Chỉ nhìn Mạnh Ly.

"Không phải!"

Mạnh Ly lập tức phủ nhận, cô theo bản năng nhìn về phía Cận Thời Dược. Rõ ràng là đang nói thật, nhưng khi chạm phải đôi mắt sâu thẳm của anh, cô như thể bị bỏng không sao giải thích được, mặt trở nên nóng bừng.

Cô giả vờ bình tĩnh, quay đầu không nhìn anh, lặp lại lần nữa: "Chúng tôi không phải một đôi."

Mặc dù có một câu nói gọi là cống hiến cho nghệ thuật. Nhưng cô không phải là diễn viên thực thụ, không cần bởi vì đảm nhận vai quần chúng mà hôn môi một người đàn ông xa lạ! Tuy rằng người đàn ông này thật sự đẹp mắt, nhưng dù vậy cũng không được.

Cô vẫn còn... Nụ hôn đầu tiên đó.

Hơn nữa, cô chợt nhớ đến lời nói hôm qua mình nghe được từ điện thoại của anh... Mặc đồng phục cosplay định dụ dỗ ai hả?

Cô không biết anh có phải là gay hay không, cũng không quan tâm bạn trai hay bạn gái, nhưng có thể chắc chắn một điều rằng anh không độc thân.

Lúc này, tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô chợt nhớ đến câu nói tình cờ nghe được từ một tiếp viên hàng không trên máy bay: "Anh ấy có một khuôn mặt điển trai như vậy, mỗi một sợi tóc đều giống như có 800 bạn gái!"

Tuy rằng không biết cơ trưởng là người như thế nào nhưng có vẻ câu nói này khá phù hợp khi miêu tả người đàn ông phòng 8004?

À không, phải là mỗi ngày thay ba người bạn gái.

Nữ đạo diễn lại hỏi: "Hai bạn... Không biết nhau sao?"

Lúc ấy Cận Thời Dược đưa ra điều kiện, nữ đạo diễn còn cho rằng anh muốn tạo bất ngờ cho bạn gái.

Mạnh Ly bị mắc kẹt trong câu hỏi này một lúc, không biết trả lời như thế nào.

Nói là không quen biết? Hình như không đúng lắm. Dù sao giữa họ có một vài chuyện khá kịch tính, vậy phải nói quen biết? Nhưng cái này cũng quá gượng ép, cô thậm chí còn không biết tên anh.

Mạnh Ly không nói nên lời, đành phải nhìn anh lần nữa, như muốn ném câu hỏi này cho anh trả lời.

Ấy vậy mà Cận Thời Dược vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng đó, dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn cô. Không hề có ý định tiếp chuyện.

"..."

Là định giả câm tới cùng có phải không?

Được rồi, anh không nói chuyện, vậy cô cũng không nói chuyện!

Như thể rơi vào một cuộc giằng co thầm lặng nào đó, Mạnh Ly cũng giữ im lặng.

Bầu không khí trở nên kỳ quái khó hiểu.

Nữ đạo diễn đăm chiêu nhìn họ rồi chợt mỉm cười. Giống như trong nháy mắt hiểu được tâm tư của Cận Thời Dược, lợi dụng tình thế nửa đùa nửa thật nói một câu: "Nếu không phải một đôi, sao hai bạn không thử phát triển quan hệ đi? Người Trung Quốc các bạn không phải đều tin vào duyên phận hay sao? Như này còn chưa đủ duyên ư?"

Mạnh Ly: "..."

Cận Thời Dược vốn im lặng nãy giờ chợt cong môi, nụ cười không dễ phát hiện.

Hiện tại thời gian đã không còn sớm, màn đêm cũng sắp buông xuống, đoàn làm phim đã kết thúc công việc. Nữ đạo diễn gấp gáp muốn rời đi, nhưng trước khi đi còn vội vàng lấy danh thiếp của mình ra đưa cho mỗi người một cái, hỏi họ có muốn vào showbiz không, nếu cân nhắc đến chuyện này có thể gọi điện thoại cho bà ấy bất cứ lúc nào.

Công việc quay phim ngắn ngủi đã kết thúc.

Đoàn làm phim ở đầu bên kia nhanh chóng rời khỏi bãi biển.

Xung quanh vẫn sôi động náo nhiệt, nhưng sự im lặng giữa họ lại trở về trạng thái ban đầu.

Quá khó xử.



Mạnh Ly vốn định nói lời tạm biệt với anh, nhưng trước khi tạm biệt lại nhớ đến bàn tay bị thương của anh.

Sự căng thẳng trong lúc quay phim vừa rồi chiếm hết tâm trí cô, làm cô quên bén đi mất.

Bây giờ dù thế nào cũng phải cảm ơn người ta một tiếng.

"Hôm nay cảm ơn anh nhé, cảm ơn anh đã ra mặt giúp tôi dạy dỗ tên lưu manh đó một bài học." Cô dẫn đầu kết thúc trò chơi giả câm này, thái độ chân thành nói lời cảm ơn.

Một dùi trống làm tinh thần của cô trở nên hăng hái, nói rõ ràng rành mạch: "Còn nữa, sáng nay... Cử chỉ đó không phải nhằm vào anh mà là nhằm vào tên lưu manh kia."

Sau đó nữa, cô đổi chủ đề, chỉ về phía sau, tùy tiện tìm cớ: "Vậy... Tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước nhé."

Cô mỉm cười lịch sự với anh rồi xoay người rời đi.

Nhưng vừa đi được vài bước, anh đã mở miệng với chất giọng ôn hòa: "Cứ đi như vậy sao?"

Mạnh Ly dừng bước.

Anh lại hỏi: "Thành ý cảm ơn của cô, chỉ vậy thôi à?"

Mạnh Ly xoay người lại.

Cận Thời Dược vẫn đứng tại chỗ, cao lớn thẳng tắp, hai tay đút vào túi quần, tư thế thong dong tùy ý. Tay áo xắn đến tận khuỷu tay, phần da trắng lạnh lộ ra ngoài. Cổ tay anh thon gầy, nhưng các đường nét trên cánh tay lại không hề gầy chút nào, săn chắc và đẹp mắt, xương cổ tay nhô lên mang lại cảm giác quyến rũ không thể tả.

Cái nhìn của anh rất thẳng thắn, không chút che đậy. Khi nhìn cô, anh hơi nâng cằm lên, mỉm cười pha lẫn chất vấn.

Mạnh Ly xấu hổ vì bị trêu chọc tâm hồn.

"Vậy chúc anh..." Cô mất tự nhiên mà ho khan một tiếng, sau đó đứng thẳng lưng, gập người một cách trịnh trọng, "Người tốt cả đời bình an."

"..."

Cô vừa dứt lời, Cận Thời Dược đúng là bị chọc cười. Anh nghiêng đầu cười ra tiếng. Âm thanh bật ra khỏi cổ họng, cực kỳ trầm thấp.

Nghe có vẻ khó giấu được niềm vui.

Giây tiếp theo, anh sải bước về phía cô: "Cất thẻ người tốt của cô đi, đừng dùng nó để đuổi khéo tôi."

"Thế..."

"Muốn cảm ơn thì mời tôi một lon đi." Cận Thời Dược lại nói.

Yêu cầu này cũng không quá đáng, nằm trong phạm vi cô có thể chấp nhận.

Câu lạc bộ nhạc Jazz mà cô đến vào chiều hôm nay không tệ nên muốn đề nghị với anh, nhưng Cận Thời Dược lại đi tới trước mặt cô, rút ​​một bàn tay ra khỏi túi quần. Anh khom người, đưa tay vào trong túi nhựa cô đang xách, lấy ra một lon bia huơ huơ vài cái trước mặt cô: "Không phải có sẵn đây sao?"

Lúc lon bia được lấy ra khỏi túi nhựa, kéo theo cả mùi hoa nhài thoang thoảng.

Anh nhìn vào, bên trong có vài nhánh hoa nhài.

Cận Thời Dược một tay đút túi quần, tay còn lại thản nhiên cầm lon bia. Sau khi uể oải ngồi xuống bãi cát, anh bỏ tay ra khỏi túi quần, dùng một tay đỡ cơ thể, ngả người ra sau, hơi ngẩng đầu nhìn cô.

Từ góc độ này nhìn xuống, Mạnh Ly có thể nhìn thấy xương quai xanh lõm sâu của anh. Sau khi anh ngẩng đầu nhìn cô, đường cổ thon dài cùng với yết hầu nhô ra đặt biệt bắt mắt. Cũng có thể thấp thoáng thấy được cơ ngực phập phồng dưới cổ áo rộng rãi.

Đôi mắt hoa đào của anh nhìn thẳng vào cô: "Ngay chỗ này đi."

Anh chống người bằng một tay, tay kia cầm lon bia, dùng khớp ngón tay dễ dàng khui nút mở.

Có tiếng "Lạch cạch" vang lên.

Mạnh Ly chứng kiến ​​toàn bộ quá trình anh mở lon bia bằng một tay. Những ngón tay mảnh khảnh nhưng đầy uy lực, khi dùng sức, da thịt ép vào trong, đường cong càng thêm rõ ràng.

Anh cầm lon bia đã mở trên tay, lười nhác giơ về phía cô.

Khi anh mở miệng nói chuyện, yết hầu liền chuyển động lên xuống.

"Ngồi với tôi một lát được chứ?"

Mạnh Ly vô thức mím môi.

Tự nhủ bản thân đừng bị vẻ đẹp cám dỗ.

Cô hơi quay đầu tránh đi: "Anh đã lấy quà cảm ơn rồi, anh bảo tôi mời anh một lon."

"Đây." Cô chỉ vào lon bia trên tay anh.

Cận Thời Dược ngang ngược trả lon bia cho cô: "Trả lại cho cô, hiện tại tôi muốn quà cảm ơn chính là cô ngồi cùng tôi."

"..." Mạnh Ly không nói nên lời, "Này, anh đang ăn vạ tôi sao?"

Cận Thời Dược nhướng mày, vẻ mặt khá tự tin: "Có thể chứ?"

"..." Mạnh Ly nhất thời nghẹn họng, sau đó cố ý cùng anh phân cao thấp, cố gắng giành lấy thế thượng phong: "Đã khui ra rồi không thể trả lại, anh phải trả tiền!"

Cận Thời Dược cười đến run cả vai, dùng chính lời của cô hỏi vặn lại: "Cô đang ăn vạ tôi sao?"

Ngay sau đó, Mạnh Ly còn chưa kịp trả lời thì anh đã tự gật đầu, thấp giọng nói: "Có thể, cô cứ làm đi."

Bao nhiêu cũng được.

Chỉ cần em nguyện ý.