Hoàng Hôn Sa Trên Utopia

Chương 6: Anh có muốn cùng tôi, đi lệch hướng một lần không?




Editor: Nơ

Vài lời này của anh nghe có vẻ thản nhiên, rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường. Nhưng dường như khi được nói ra từ miệng của anh lại trở nên không bình thường một chút nào.

Anh vẫn giữ nguyên tư thế dùng một tay đỡ thân trên, ngửa đầu nhìn cô. Khi nói chuyện, khóe môi anh nhếch lên, trông như đang cười.

Nghe như, đang dỗ dành kèm theo chút bất lực nào đó.

Đặc biệt là đôi mắt hoa đào của anh. Như thể nhìn ai cũng rất thâm tình.

Thế này sao có thể không khiến người ta suy nghĩ miên man?

Rốt cuộc Mạnh Ly cũng không nhịn được hỏi: "Không phải anh đã có bạn trai... Gái..."

Cô nói chuyện ngập ngừng như "đường núi mười tám khúc cua", chỉ là phản ứng lại rất nhanh, nhận ra nói kiểu nào cũng không thích hợp nên lập tức đổi cụm từ chung hơn, hợp lý hơn: "Có người yêu rồi sao?"

Hàm ý chính là, anh không còn độc thân nữa, tán tỉnh một cô gái như thế này có hay ho gì không? Đồ tồi.

Vẻ ngoài của anh trông như lãng tử phóng lưu, như thể được sinh ra là để mê hoặc chúng sinh.

Nét đẹp nguy hiểm.

Mạnh Ly nhìn anh.

Bốn chữ này hiện lên trong đầu cô một cách khó hiểu.

Nào ngờ, khi nghe được câu hỏi của cô, Cận Thời Dược lập tức đứng dậy, đứng trước mặt Mạnh Ly, giải thích từng chữ: "Tối hôm qua bạn tôi nói đùa, cô đừng coi là thật."

Cô đã biểu hiện rõ ràng như vậy, ngốc đến mấy cũng có thể nhìn ra cô đang suy nghĩ cái gì. Huống chi, Cận Thời Dược không phải kẻ ngốc.

Đương nhiên, anh vẫn khá ngạc nhiên và cảm thán trước trí tưởng tượng phong phú của cô, đồng thời cũng cảm thấy thật kỳ lạ, không ngờ có một ngày anh phải chứng minh xu hướng tính dục của mình.

"Tôi không phải, những cái mà cô có thể nghĩ đến liên quan đến tôi, đều không phải."

Anh thay đổi thái độ thong dong trước đó, cúi đầu nhìn cô, trịnh trọng nói: "Tin tưởng tôi, tôi sẽ không lừa dối cô."

Không hề báo trước, trái tim cô như bị thứ gì đó đột ngột va vào.

Rất nhẹ, rất nhẹ.

Lời nói của anh tựa như một lời hứa hẹn.

Có sự chân thành giữa các con chữ.

Chân thành đến mức, đôi mắt vốn nên đa tình ấy chỉ còn lại sự chân thành thuần khiết. Trong suốt đến mức, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấu đến tận cùng.

Đồng thời cũng khiến cô bối rối, rõ ràng chỉ mới gặp nhau một lần mà thôi.

À không, từ tối hôm qua tới bây giờ chắc là ba lần rồi.

Vậy thì tại sao, anh có thể nói ra một câu "Tôi sẽ không lừa dối cô" một cách kiên định như vậy?

Trò chơi đưa đẩy giữa người trưởng thành với nhau, cô hiểu rất rõ.

Nói thẳng ra là, đàn ông đều sẽ không che giấu chút tâm tư này.

Vì vậy, cô cố gắng tìm ra chút dấu vết ngụy trang từ trong mắt anh.

Đáng tiếc, cuối cùng vẫn bị ánh mắt sâu hút thẳng thắn của anh đánh bại, cô hoảng loạn quay mặt đi.

Mạnh Ly luôn cảm thấy có gì đó không quá hợp lý, cảm giác này vô cớ khiến cô rất hoang mang, cô chợt nhớ tới câu hỏi vừa rồi của nữ đạo diễn, bọn họ có quen biết nhau không?

Cho đến giờ phút này, cô quả thật đột nhiên có cảm giác quen thuộc với anh. Bởi vì từng cử chỉ, từng lời nói, từng hành động của anh thật sự quá đỗi tự nhiên, tự nhiên đến mức tưởng chừng như họ đã quen biết từ rất lâu.

Nghĩ đến đây.

Cô liền hỏi theo bản năng: "Chúng ta, có quen biết nhau không?"

Dưới tình huống này mà hỏi ra một câu như thế, nghe có vẻ rất mỉa mai.

Nhưng biểu cảm trên khuôn mặt cô lại tràn ngập sự bối rối, như thể cô thật sự mờ mịt, chẳng nhẽ trước đây họ có quen biết nhau sao?

Cận Thời Dược vẫn nhìn cô, ánh mắt càng ngày càng thâm sâu, không trả lời thẳng mà dựa theo lời nói của cô: "Cô nghĩ sao? Có muốn quen biết tôi không?"

Anh dừng một chút rồi nói: "Nếu cô muốn, chúng ta sẽ lập tức trở thành người quen."

Lập lờ nước đôi, khó bề phân biệt.

Vừa rồi còn cảm thấy anh thuần khiết gần như có thể nhìn thấu chỉ bằng một cái liếc mắt, nhưng hiện tại lại giống như bị che phủ bởi một tấm khăn lụa, khiến người ta không tài nào đoán ra, suy nghĩ vào ngõ cụt.

Trông anh như đang hỏi cô, nhưng trên thực tế, mọi quyền chủ động đều giao cho cô.

Trong phút nhất thời, Mạnh Ly vẫn chưa bắt kịp tiến độ này.

Cô cho rằng anh đã trả lời rõ ràng, tức là không quen biết. Chẳng qua là EQ cao hơn một chút, nên mới phủ nhận theo cách cao siêu như vậy?

Cô cũng từng nghe nói, có một số người dù chưa từng gặp mặt cũng sẽ có cảm giác quen thuộc ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Chắc là vậy nhỉ?

Không biết vì lý do gì, vừa rồi Mạnh Ly còn cảm thấy xấu hổ, ước gì mình có thể rời đi ngay lập tức. Nhưng vào lúc này, cô đột nhiên khá hứng thú.

Dù sao cũng đang nhàn rỗi, hoặc cũng có thể là vì lí do khác, tóm lại là... Cô ngay lập tức ném đôi giày vải sang một bên, sau đó túm váy ngồi xuống bãi cát.

Cô lấy lon bia ra khỏi túi nhựa. Tay đặt trên nút mở, chuẩn bị khui ra.

Cận Thời Dược ngồi xuống bên cạnh cô, cầm lấy lon bia trên tay cô, sau đó đưa lon bia đã mở sẵn trên tay mình cho cô.

Chỉ một động tác đơn giản và bình thường như vậy cũng khiến trái tim Mạnh Ly lỡ nhịp.

Mạnh Ly cầm thân lon, ngón tay vuốt ve nơi anh cầm, nong nóng, và cả nhiệt độ lưu lại từ lòng bàn tay anh.

Ấm áp.



Không biết là do nhiệt độ hay là do anh.

Cận Thời Dược khui lon bia mà cô vừa lấy ra, vẫn dùng một tay như cũ. Trông cực kỳ dễ dàng.

Mạnh Ly nhìn, sau đó hớp một ngụm bia, gò má phồng lên, chậm rãi nuốt chất lỏng xuống. Bia Đức có vị lúa mạch đậm đà mà không quá đắng.

Cô không nói chuyện, mà anh hình như cũng không có ý định lên tiếng. Nói là ngồi với anh, thật sự đúng là chỉ ngồi mà thôi.

Không có phân đoạn tương tác gì ư?

Chỉ ngồi thế này thì quá nhàm chán.

Thế là cô thuận miệng hỏi thăm: "Anh quê ở đâu? Anh đến đây để du lịch hay làm việc? Người Trung Quốc hay..."

Còn chưa nói xong, Mạnh Ly đã tự động im lặng.

Bởi vì cô nhận ra hàng loạt câu hỏi của mình giống như đang kiểm tra hộ khẩu, ai mà không biết còn tưởng rằng cô là thành viên của FBI.

Nào ngờ anh lại trả lời từng câu hỏi của cô: "Tôi là người Trung Quốc, quê ở Nam Thành, coi như là đến đây làm việc đi."

Ngắn gọn và rõ ràng, nhưng cũng rất kiên nhẫn.

Không biết tại sao, Mạnh Ly cảm thấy hai chữ "Nam Thành" này được anh nhấn mạnh hơn một chút.

Hoặc có lẽ, sau khi nghe được cái tên thành phố Nam Thành quen thuộc từ anh, bản thân cô còn sốc hơn.

Trong phút chốc cô đã thuận lợi cắn câu, lập tức kinh ngạc trợn mắt, buột miệng nói: "Anh cũng là người Nam Thành?"

Thế giới này nhỏ bé đến vậy sao?

Cận Thời Dược vẻ mặt bình tĩnh, nhướng mày, cố ý hỏi: "Cũng?"

Mạnh Ly ý thức được phản ứng của mình có chút khoa trương, lập tức bình tĩnh lại, gật đầu: "Ừm... Hóa ra anh cũng là người Trung Quốc, quê Nam Thành."

Cô lại cố gắng phân bua câu nói của mình: "Ý tôi là..."

"Chúng ta đều có cùng một ngôi nhà, mang tên Trung Quốc."

Mẹ nó, cô đang nói cái quái gì vậy.

Mạnh Ly hớp một ngụm bia để che đi sự xấu hổ, hàm răng cắn nhẹ mép lon.

Đến cùng một thành phố thôi mà, có cái gì không dám thừa nhận?

Không phải cô không dám thừa nhận, cũng không phải cô đề phòng anh. Mà là cô cảm thấy, điều đó không cần thiết.

Không cần thiết.

Câu nói này thường xuyên xuất hiện trong cuộc đời cô như một loại tiềm thức. Ngay cả khi cô không muốn, nó vẫn tự động hình thành cơ chế phòng vệ tâm lý.

Chẳng hạn như, khi Tưởng Đồng Đồng muốn thêm WeChat với cô, phản ứng đầu tiên của cô chính là từ chối. Bởi vì không cần thiết phát triển mối quan hệ xã giao.

Cho dù cuối cùng cô vẫn thêm Tưởng Đồng Đồng, nhưng cũng là do không thể thoái thác được nữa, còn suy nghĩ chung quy vẫn sẽ không thay đổi.

Thay vì nói cô là một người lạnh lùng và vô tâm, không bằng nói cô là một người thực tế và bi quan.

Mặc dù những trải nghiệm trong quá khứ đó thật kinh khủng, nhưng chúng đã dạy cho cô một sự thật.

Đó là... Có một số người đã được định sẵn để trở thành người qua đường. Vì vậy không cần phải tiêu tốn quá nhiều sức lực. Nếu không, cuối cùng sẽ chỉ có bạn bị tổn thương.

Cận Thời Dược không có vạch trần lời nói dối của cô, chỉ cười nhạt, giọng nói nhẹ bẫng: "Vậy sao? Thế thì khéo quá."

Mặt trời đã hoàn toàn bị mực nước biển nhấn chìm, ánh hoàng hôn màu tím cũng bị bóng tối bao phủ, số người trên bãi biển đang dần giảm bớt. Gió dường như càng lúc càng mạnh, mặt biển càng lúc càng dao động, từng đợt sóng dồn dập đẩy về phía trước, thậm chí dồn tới tận bàn chân.

Cận Thời Dược nhìn cô, cô đang ngồi co chân, làn váy vừa vặn chỉ che được đùi, tấm lưng hơi cong lộ ra ngoài, xương sống nhô lên, trông vừa gầy gò lại mỏng manh.

Dưới ánh sáng mờ ảo này, làn da của cô trắng đến phát sáng.

Gió thổi tung góc váy của cô từng chút một, làm bắp chân co rụt lại.

Cận Thời Dược vốn muốn kéo mép váy giúp cô để tránh gió lùa vào, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được.

Chỉ hỏi cô: "Có lạnh không?"

Mạnh Ly lắc đầu, hai tay ôm đầu gối, bầu ngực áp vào đó, cằm tựa nhẹ vào cánh tay, nhìn mặt biển dập dền không yên tĩnh.

Im lặng một lúc, cô cầm lon bia trên tay uống cạn một hơi, vò nát vỏ lon rồi cho vào túi nhựa, sau đó lấy ra lon mới.

Cận Thời Dược vẫn giống như vừa rồi, vẫn rất tự nhiên mà giành lấy lon bia trên tay cô, giúp cô khui nút.

Khi đưa sang cho cô, Mạnh Ly lại trông thấy vết thương ở khớp ngón tay của anh.

Bàn tay của anh quá trắng, thậm chí có chút ửng đỏ, tương phản dị thường.

"Sao anh lại giúp tôi?"

Cô nghe thấy chính mình hỏi một câu như vậy.

Nhưng trước khi anh kịp trả lời, cô chợt chú ý đến một màu trắng bị nước biển cuốn trôi qua khóe mắt.

Ý thức được điều gì đó, cô quay đầu lại nhìn, đôi giày vải của cô đang bồng bềnh trên mặt biển, trôi càng ngày càng xa.

Cô cả kinh, theo bản năng đứng dậy, chuẩn bị chạy ra đó: "Giày của tôi!"

Vừa chạy được nửa bước, cánh tay đã bị một sức mạnh tóm lấy.

"Cô cứ chờ ở đây."

Vừa dứt lời, anh đã sải bước đi xuống biển.

Từ nông đến sâu, từ sáng đến tối. Chỉ có thân hình cao lớn thẳng tắp của anh liều lĩnh tiến về phía trước trong biển cả mênh mông. Cho đến khi nước biển sắp tràn qua thắt lưng của anh, Mạnh Ly mới hoàn hồn, cô chạy về phía trước vài bước, hét to với anh: "Này, anh mau vào bờ đi, đừng nhặt nữa!"

Cô không muốn chỉ vì một đôi giày mà khiến người khác mất mạng.



Gió càng lúc càng mạnh, sóng càng lúc càng dữ dội.

Mạnh Ly sốt hết cả ruột, không biết anh có nghe thấy cô nói hay không.

Cũng may, anh đã nhặt được giày của cô, lúc này mới xoay người vòng về.

Anh ung dung vẫy tay với cô, không biết là để báo bình an hay là khoe chiến lợi phẩm mình nhặt được.

Một làn sóng dữ dội đánh thẳng vào người anh.

Trong lòng Mạnh Ly giật thót, liều mạng nhón chân ngó nghiêng về phía đó.

Sau khi thủy triều rút, anh vẫn đứng trong nước biển, rõ ràng đang trong cơn sóng nhưng vẫn thong thả bình tĩnh như cũ, bước chân ung dung không nhanh không chậm. Tóc tai đều bị ướt, anh luồn tay vào trong tóc, tùy ý vò vài cái.

Khi đến vùng nước nông, Mạnh Ly chạy tới.

Chân cô giẫm lên nước biển, tạo thành một hồi dao động. Khi chạy tới trước mặt Cận Thời Dược, sắc mặt cô không tốt lắm, không suy nghĩ mà hét lên: "Anh điên rồi sao?"

Cô hung dữ như vậy, nhưng anh không hề khó chịu chút nào, ngược lại còn nhếch môi cười, trông rất vui vẻ.

Trên tay anh cầm giày của cô: "Dù sao cũng không thể để cô đi chân trần về được."

Rõ ràng giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ như thế, nhưng trái tim Mạnh Ly lại như bị đánh trúng.

Ma xui quỷ khiến thế nào cô lại hỏi câu hỏi kia một lần nữa: "Sao anh lại giúp tôi?"

Sáng nay có thể cho là thấy việc bất bình ra tay cứu giúp.

Nhưng bây giờ thì sao? Mặc kệ mạng sống mà đi nhặt giày giúp cô, đây cũng là chuyện nhỏ không tốn sức ư?

Có vẻ hơi vô lý.

"Này." Mạnh Ly nghiêng đầu nhìn anh, cố tình đùa giỡn nói: "Không phải anh thích tôi đó chứ?"

Ngay khi lời nói này vừa thốt ra.

Nụ cười trên khóe miệng anh cứng đờ trong giây lát, nhưng chưa đầy một giây, nụ cười dần trở nên sâu hơn, anh gật đầu thừa nhận không chút do dự: "Đúng vậy."

"..."

Cận Thời Dược tiến lên hai bước, cúi đầu nhìn cô: "Tôi thích em, cuối cùng cũng nhận ra rồi?"

Mạnh Ly giật mình.

Thật ra cô không có ý gì khác, có thể là hỏi thử, cũng có thể là để xoa dịu bầu không khí. Giống như một câu nói đùa.

Không ngờ nước đi của anh quá khác người.

Biết rõ có lẽ anh chỉ nhất thời hứng thú, nhưng lại khiến cô không biết làm thế nào.

Anh đứng ngay trước mặt cô, trong tầm tay.

Toàn thân anh ướt đẫm, quần áo dính chặt vào cơ thể, từng đường nét cơ bắp nổi lên, có thể thấy được thể trạng của anh rất tốt.

Nước nhỏ giọt từ tóc xuống cổ, lướt qua yết hầu, xương quai xanh, cuối cùng lẩn vào khuôn ngực cường tráng, phập phồng theo hơi thở.

Anh tựa như lãng tử phong lưu du ngoạn khắp nhân gian, nhưng vào giờ phút này, trong đôi mắt hoa đào lấp lánh đó, dường như chỉ có mỗi mình cô.

Vẫn là cái nhìn tràn đầy chân thành ấy.

Bởi vì nước biển thấm vào nên khóe mắt cô hơi đỏ lên. Vừa có chút nhu nhược đáng thương, vừa có chút dụ hoặc.

Nhưng sâu trong đó lại không hề có nét nữ tính nào, mà là sự hoang dã mang tính công kích mạnh mẽ.

Trong lúc nhất thời, đầu óc bỗng choáng váng.

Cuối cùng chất cồn cũng đã bắt đầu phát huy tác dụng.

"Con người này của anh..." Mạnh Ly nhìn anh, chép miệng bình luận: "Rất điên, anh có biết không?"

Cận Thời Dược nhún vai, vẻ mặt cực kỳ bất cần đời, như thể đang nói: Thì sao?

Gió biển gào thét, làm rối váy và tóc của cô. Cô chậm rãi cười rộ lên, ranh mãnh mà rạng rỡ, sau đó ngoắc ngón tay về phía anh: "Tôi nói cho anh nghe một bí mật."

Cận Thời Dược nhướng mày, cúi người đưa tai cho cô.

Mạnh Ly thì thầm vào tai anh: "Thật ra, tôi vẫn luôn muốn làm một kẻ điên đi lệch khỏi quy chuẩn."

"Cho nên, anh có muốn dạy tôi không?"

Không hề có dấu hiệu báo trước, cô vòng tay qua cổ anh, kiễng chân lên: "Anh có muốn cùng tôi, đi lệch hướng một lần không?"

Hơi thở phả vào bên cổ anh, sau đó là một nụ hôn.

Tuy nhiên, môi cô chạm vào làn da ẩm ướt của anh chưa đến nửa giây, cằm cô đã bị một bàn tay to lớn nắm lấy rồi nâng lên.

Cô buộc phải ngẩng đầu.

Cũng nhìn thấy rõ sự xâm chiếm không kiềm chế được trong đôi mắt ấy.

Cho đến khi trước mắt tối sầm đi, cô liền nhận được những cái hôn còn mãnh liệt hơn cả ngọn sóng.

"Tôi cũng nói cho em nghe một bí mật." Giọng anh khàn khàn, "Đây là điều tôi đã muốn làm từ rất lâu rồi."

Chỉ có bản thân anh mới biết.

Cuối cùng anh cũng hôn được người con gái mà anh chỉ có thể hôn trong mơ.

—------------

Tác giả có điều muốn nói:

Cơ trưởng Cận vùng dậy!