Hoàng Thượng, Mất Nước Nhờ Ngươi

Chương 1: Chó Dữ




Bên trên tường thành cao binh lính đã bị mua chuộc, mà người có tâm trí kiên định còn chưa kịp báo tin về hoàng thành thì đã bị quân phản loạn giết chết. Nội ứng ngoại hợp, quân địch đến được cửa thành Bắc Miểu, khói lửa đã lượn lờ dâng lên. Lúc tiếng chuông cảnh báo truyền khắp hoàng thành thì cũng là lúc quân địch đã phá cửa mà vào.

Bắc Miểu Vương Phong Kỳ sau khi mở mắt ra nhìn thấy không phải là Diêm La lão gia, hồn phách hư vô phiêu du nơi trần thế, ý thức vẫn còn, tận mắt nhìn thấy cửa thành bị công phá, bá tánh bị đoạt đi sinh mệnh, còn người kia...bị quân địch dùng lồng sắt nhốt lại để áp giải về kinh.

Phong Kỳ thầm nghĩ có lẽ là ông trời cho rằng hắn là tội nhân làm mất nước nên trừng phạt? Nên chỉ có thể làm một cô hồn dã quỷ, vĩnh viễn cũng không thể chuyển thế luân hồi.

Đúng vậy, Phong Kỳ đã chết.

Rất nhiều quân địch dũng mãnh tiến vào Ngự Thư Phòng, Phong Kỳ cùng đại nội ảnh vệ liều chết chống đỡ nhưng vẫn không địch lại. Lúc nghìn cân treo sợi tóc, ở nơi biên cương xa xôi tả tướng quân Ôn Ninh An nhận được tin báo sau đó liền suốt đêm chạy về.

Ôn Ninh An chỉ điều một tiểu đội tinh nhuệ thâm nhập vào hoàng cung. Mà nơi cấm cung sớm đã là bốn bề thụ địch, nhưng mặc dù địch nhiều hơn ta, y vẫn cứu Phong Kỳ ra được. Chỉ là phản quân giảo hoạt, trong tình thế bất ngờ, thế nhưng Phong Kỳ lại bị hạ độc vào thức ăn.

Tóm lại, Ôn Ninh An không thể địch lại chúng, đội quân tinh nhuệ bị tổn thất, Phong Kỳ cũng mất. Thậm chí, vị có uy danh truyền xa khiến cho biên cảnh không ai dám tới phạm- tả tướng quân còn bị bắt giữ....

Giờ phút này hồn phách của Phong Kỳ đang ở trong Kim Loan Điện, ngồi trên long ỷ nơi từng thuộc về hắn giờ là một nam nhân khác, ngồi ở trên long ỷ là Hồng Tây Vương. Từng là hoàng hậu của hắn lại đang đứng ở bên cạnh Hồng Tây Vương, nhìn về phía Hồng Tây Vương với ánh mắt tràn đầy ái mộ cùng sùng bái.

Ôn Ninh An quỳ gối bị xích sắt nướng ở trung tâm điện.

Cầm trong tay roi sắt Hồng Tây tướng lãnh hung tợn quỳ gối đối diện bên cạnh Ôn Ninh An nói: "Ôn tướng quân, miệng vẫn cứng như vậy, hẳn là còn thiếu một chút đau khổ da thịt."

Ôn Ninh An cắn chặt môi dưới trầm mặc không nói, thậm chí mày cũng không nhăn một chút. Tuy rằng trên người sớm đã máu tươi đầm đìa, da tróc thịt bong.

"Nói!"

Lại là một roi tử rơi xuống.

" Thi thể Phong Kỳ ở đâu?"

Hồng Tây Vương vuốt tay vịn chỗ ấm ngọc, lắc lắc đầu nói: "Ôn Ninh An, Phong Kỳ đã chết, ngươi cần gì phải che chở cho thi thể hắn"

Ôn Ninh An ngẩng đầu nói: "Nếu đã chết, Hồng Tây Vương sao cần phải chấp nhất với thi thể Hoàng Thượng?"

Phong Kỳ cười lạnh, chắc chắn là vì muốn đem hắn bầm thây vạn đoạn, đem đầu treo ở trên tường thành thị uy. Ôn Ninh An nói vậy cũng là biết điều này, bởi vậy sau khi hắn chết, y lập tức đem thi thể hắn an táng, giấu đi. Nhưng mà...

Bang --

Roi sắt vút xuống, Ôn Ninh An rốt cuộc chịu đựng không nổi, cả người ngã về một hướng.

Phong Kỳ nếu lúc này vẫn như cũ có thân thể máu thịt, lòng bàn tay chắc đã sớm bị véo ra tơ máu.

Hắn tình nguyện Ôn Ninh An nói ra

5 năm trước, đêm Phong Kỳ đăng cơ hai người uống rất nhiều, làm một ít chuyện không nên làm, mà chuyện này lại làm Phong Kỳ hiểu rõ tâm ý của Ôn Ninh An.

Khiếp sợ mà nhiều hơn là ghê tởm, bởi vậy mấy năm gần đây Phong Kỳ chưa bao giờ cho Ôn Ninh An một sắc mặt tốt, thậm chí là đuổi y đi đến biên cương. Nhưng mà giờ phút này Phong Kỳ không thể nào chịu đựng được người này sau khi Phong Kỳ đã chết lại vẫn như cũ mà che chở cho hắn.

Đáy lòng trầm xuống đến hận không thể làm cho chính mình có thể lập tức chết đi, bị chết để khỏi chịu đựng những hình ảnh khổ hình trước mắt.

Hồng Tây Vương đáy mắt tối lại, phất tay cho hạ nhân dắt tới mấy con chó săn có thân hình khổng lồ.

"Ôn Ninh An, ngươi có thể tưởng tượng được, chó săn này đã đói bụng vài ngày......"

Hạ nhân đem chó săn đưa tới bên cạnh Ôn Ninh An, chó săn lập tức ngửi được trên người y có mùi máu tươi vì thế mà kích thích đến cuồng bạo không thôi, chảy nước miếng ròng ròng nếu không phải hạ nhân kéo lại dây cương, chó săn bụng đói kêu vang sớm đã bổ nhào vào người của Ôn Ninh An.

"Trẫm lại cho ngươi cơ hội cuối cùng, thi thể Phong Kỳ ở nơi nào?"

Ôn Ninh An trầm mặc mà khép lại hai mắt.

"A."

Hồng Tây Vương phất tay, hạ nhân liền buông lỏng tay đang gắt gao túm chặt dây cương......

Huyết nhục bay tứ tung.

Mùi máu tươi nồng nặc làm vài tỳ nữ đứng trong góc nhịn không được quay đầu nôn mửa, nam nhân ức chế không được vì tiếng kêu thống khổ vẫn quanh quẩn ở cái điện phủ đường hoàng xa hoa lãng phí này.

Phong Kỳ rốt cuộc nhịn không được, trước mắt biến thành màu đen một mảnh choáng váng, cuối cùng mất đi ý thức......