Hoàng Thượng, Mất Nước Nhờ Ngươi

Chương 2: Sống Lại




Giữa hè khi không khí nóng bức, đại quan quý nhân đều đến sơn trang đi tránh nóng, mà bá tánh thì giảm bớt ra cửa. Lúc giờ Mùi (13-15h) càng làm cho người khác khó chịu.

Giờ phút này là giờ Mùi, Ôn Ninh An cùng kỵ binh phía sau, không rên một tiếng mà sắp hàng ở ngoài cửa nam.

Trên người mang đầy khôi giáp dày nặng cộng với ánh nắng làm binh lính đứng phía dưới bị oi bức, cảm thấy không khoẻ, mồ hôi ướt áo trong, hai mắt mơ hồ, chỉ là cũng không một người nào phát ra tiếng oán trách. Tướng lãnh Ôn Ninh An lúc này cũng giống bọn họ, chấp nhận ánh nắng ác nghiệt nhưng lại nửa câu oán hận cũng không có. Cũng không biết là bởi vì lòng dạ rộng lớn, hay là đã thành thói quen rồi.

Hàng năm đều như thế.

Mỗi năm lúc này Ôn Ninh An đều dựa theo quy định của triều đình mà hồi kinh hướng Hoàng Thượng báo lại chiến quả cùng với tình báo phòng thủ biên cương, mà mỗi năm đứng ở cửa cung đều làm cho chân của bọn họ mất cảm giác. Ôn Ninh An cầm lệnh bài hồi cung thông báo, thường thường còn phải chờ hơn một canh giờ mới có thể đi vào. (1 canh giờ=2 tiếng)

Muộn một chút liền bị trách cứ là bỏ rơi nhiệm vụ, đúng giờ đến lại sẽ như hiện tại vậy, phảng phất cứ như đang chịu hình phạt.

Phó quan trẻ tuổi Nhậm Phi Dương thấp giọng hỏi: "Tướng quân, chúng ta cứ chờ như vậy sao?"

Ôn Ninh An không đáp, chỉ là yên lặng nhìn cửa cung.

"Tướng quân......" Nhậm Phi Dương còn muốn nói cái gì đó, lại bị lão phó tướng bên cạnh mắng một phen.

Nhậm Phi Dương đè thấp thanh âm, quay đầu hướng tới lão phó tướng tức giận bất bình nói: "Tướng quân của chúng ta chiến công chồng chất, một trận chiến đã đem Hồng Tây đánh về quê, biên cương nghe được danh hào của tướng quân đều trực tiếp bị đánh cho tơi bời, hồi kinh sao phải chịu cảnh chờ đợi như vậy?"

Lão phó tướng trừng mắt nhìn Nhậm Phi Dương liếc mắt một cái nói:

"Đừng lắm miệng! Còn ngại không đủ bực bội sao?"

Nhậm Phi Dương nghẹn miệng, nhưng mà không đến một lát lại kìm nén không được mà hướng Ôn Ninh An hỏi: "Tướng quân, ngươi nói Hoàng Thượng không tiếp đãi chúng ta, giờ phút này đang làm gì, ở đâu?"

Ôn Ninh An trố mắt một lát mới nói: "Ta không biết."

Bọn họ không biết, trong cung giờ phút này sớm đã loạn cả lên rồi......

Trong tẩm cung, Phong Kỳ đã mất đi ý thức không nhúc nhích mà nằm ở trên long sàng, các ngự y vội vàng cầm máu cho miệng vết thương trên ngực hắn, rịt thuốc cùng băng bó. Thái Hậu cùng ba vị nữ quyến của Phong Kỳ cũng canh giữ ở mép giường, bọn tỳ nữ còn lại mang theo chậu nước cùng khăn lông ra ra vào vào.

Nhìn tỳ nữ cầm khăn lông che kín vết máu đi ra ngoài thay đổi, Thái Hậu nhíu lại mi nhìn thống lĩnh cấm quân tàn nhẫn hỏi: "Đây là có chuyện gì?"

Thái Hậu tuy sớm đã 60, nhưng xử sự phán đoán không giảm so với năm đó. Ung dung hoa quý, uy nghiêm vẫn còn đó, lời nói ở trong cung vẫn rất có trọng lượng.

Thống lĩnh cấm quân quỳ một gối nói: "Thuộc hạ thất trách! Chưa giết được thích khách......"

"Nhưng có điều tra rõ được những thích khách là người phương nào phái tới?"

"Theo chiêu thức võ công và thân hình của thích khách, thuộc hạ cả gan phỏng đoán, này là thích khách đến từ Hồng Tây......"

Thái Hậu hừ lạnh một tiếng nói: "Đoán trước được."

Đang nói, Phong Kỳ liền chậm rãi mở mắt.

"Hoàng Thượng tỉnh lại!"

Sau khi Phong Kỳ khôi phục lại ý thức, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy đó là trưởng thái y Du Quang đang lo lắng đầy mặt. Quay đầu lại là mẫu hậu cùng hậu cung của hắn, mà hắn thì hình như đang nằm ở trên một chiếc giường mềm mại......

Sao lại thế này?

Hắn không phải...... Đã chết sao?

Phong Kỳ chớp chớp mắt, có chút không rõ.

Ôn Ninh An...... Ôn Ninh An!

"Ôn Ninh An đâu?"

Phong Kỳ thanh âm rất khàn khàn, nhưng người trong phòng vẫn nghe hiểu.

Hoàng Thượng tìm Ôn tướng quân?

Hoàng Hậu Lý Lạc Nhạn nói: "Ôn tướng quân còn ở cửa nam, hắc, bổn cung thấy Hoàng Thượng bị thương, nhất thời nóng vội đã quên cho người thông gọi y vào cung diện thánh.

Phong Kỳ nhíu mày, lâm vào trầm tư.

Qua hồi lâu, Phong Kỳ mới mở miệng nói: "Hiện tại là năm gì?"

Thái Hậu tâm nảy sinh nghi ngờ, Phong Kỳ sao lại đột nhiên hỏi cái này?

Mà nghe xong hạ nhân báo lại năm thì đáy lòng của Phong Kỳ không phải là nghi hoặc, mà là hoảng sợ.

Hạ nhân báo chính là ba năm trước, mà cảnh tượng đó cũng rõ ràng trước mắt, tồn tại với ký ức của hắn bên trong, chẳng lẽ...... hắn đã quay về ba năm trước?

Ba năm trước đây, là lúc hắn đăng cơ được năm thứ ba.

Thấy sắc mặt Phong Kỳ chuyển biến khó lường, từ lúc bắt đầu mê mang đến lúc sau lại may mắn cùng mừng như điên, một vị phi tử liền lo lắng hỏi: "Hoàng Thượng, ngài có khỏe không?"

"Tốt! Trẫm xưa nay chưa từng tốt như vậy, ha ha ha!"

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Cuối cùng là Lý Lạc Nhạn mở miệng nói: "Hoàng Thượng, hay là thiếp thân cho gọi Ôn tướng quân vào cung?"

Phong Kỳ suy tư một lát, phất tay nói: "Cho y đi về trước."

Lý Lạc Nhạn nhướng mày, trở về?

Thật ra Phong Kỳ cũng rất muốn lập tức thấy Ôn Ninh An, xác nhận y thật sự hoàn hoàn chỉnh chỉnh, bình an không có việc gì.

Yêu, hẳn là không phải. Thích, thực mơ hồ. Nhưng khi mất đi thì lại có một loại trống rỗng, kiếp trước mặc dù chán ghét, nhưng đáy lòng lại sợ hãi Ôn Ninh An thật sự buông bỏ hắn hay là ở nơi hắn không biết chết đi. Mà hiện giờ Phong Kỳ nhìn những người ở mép giường của hắn, đặc biệt là hoàng hậu với khuôn mặt tinh xảo yêu diễm kia, chỉ cảm thấy càng xem càng lo âu cùng phiền lòng.

Nhưng Phong Kỳ không muốn nhìn thấy Ôn Ninh An trong tình huống hiện tại. Hắn giờ phút này đang bị thương đến mềm yếu nằm ở trên giường, mà Ôn Ninh An lại bị hắn ngu xuẩn làm khó dễ ở cổng Nam, nói vậy trong lòng tất nhiên là không thoải mái.

Thái hậu thấy cảm xúc của Phong Kỳ có chút không thích hợp, liền nói: "Hoàng Thượng nói vậy chắc là mệt mỏi rồi, chúng ta rời đi trước đi."

Phong Kỳ cười nói: "Hoàng hậu lưu lại"

Lý Lạc Nhạn hơi hơi nhướng mày. Chưa từng làm phu thê thật, nhưng Lý Lạc Nhạn vẫn là chính thê trên danh nghĩa của Phong Kỳ. Từ trước kia làm thái tử phi cho tới bây giờ làm hoàng hậu, hai người trước nay đều là ghét nhau như chó với mèo, nhiều lời một chút là thấy khó chịu, hiện tại vì sao đột nhiên giữ nàng lại.

"Hoàng hậu, thích khách sở dĩ có thể thần không biết quỷ không hay mà đột nhập Ngự Thư Phòng, hắn là bởi vì có nội ứng a." Phong Kỳ ngoài cười nhưng trong không cười.

Lý Lạc Nhạn mặt không đổi sắc nói: "Đúng không? Để thiếp thân đến hậu viện tra cho rõ."

Phong Kỳ đáy lòng cười lạnh, Lý gia tự cho rằng bản thân đã đem nanh vuốt cùng lòng muông dạ thú giấu đến cực kì tốt nhưng trên thực tế thì đúng là tốt thật, kiếp trước thẳng đến lúc đã chết hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, nhưng hiện giờ hắn sớm đã không phải là hắn của kiếp trước...

Một ngày nào đó, hắn sẽ đem Lý gia thiên đao vạn quả, bầm thây vạn đoạn.

"Cố gắng tra rõ, nếu tra ra ai là phản đồ, trẫm muốn hắn sống không bằng chết. Nếu là nam, liền thiến, một tầng một tầng mà lột da, từng cây mà đánh nát xương cốt chúng, dùng nước nóng làm bỏng từ màng tai, đôi mắt, lỗ mũi cũng rót vào miệng, thẳng đến bên trong khí quan đều hư thối, thẳng đến khi chúng thống khổ mà chết đi. Nếu là nữ, liền cởi y phục cột vào trên cây cột ngoài đường, làm cho nam nhân đều tới lăng nhục nàng, thẳng đến khi nàng chết đi. Tra ra kết quả, hoàng hậu có giúp trẫm thực hiện hay không? Ân?"

Nhìn ánh mắt hung ác của Phong Kỳ, Lý Lạc Nhạn không tự giác mà lưng phát lạnh, cúi đầu thuận theo nói: "Tất nhiên, thiếp thân sẽ tra rõ, nghiêm khắc kiểm tra người ra vào hậu cung."

Phong Kỳ nhìn chằm chằm Lý Lạc Nhạn một hồi lâu mới nói: "Ngươi cũng lui ra."

"Vâng, thiếp thân cáo lui."

Lý Lạc Nhạn nện bước dường như có chút nóng nảy, đáy mắt Phong Kỳ hiện lên một tia sát ý nhưng lập tức đem nó giấu đi.

Tẩm cung chỉ còn một mình Phong Kỳ, Phong Kỳ nhìn trên đỉnh đầu của màn giường long phượng chỉ cảm thấy đau đầu.

Có rất nhiều việc yêu cầu hắn nghiêm túc ngẫm lại, có rất nhiều việc phải làm, đối với tình cảm của Ôn Ninh An cũng rất mơ hồ, nhưng có một việc phi thường minh xác đó chính là cùng Ôn Ninh An hảo hảo ở chung, có lẽ quan hệ của bọn họ có thể càng gần một ít, lại gần một ít...... Nhưng mà, lúc trước chính mình đã làm rất nhiều chuyện không tốt......

Xong rồi.

Sát ngàn đao! Nếu mà sớm trùng sinh hai năm, trở lại ngày hắn đăng cơ, thật là tuyệt biết bao nhiêu!

Mà ở ngoài cửa cung Tả Quân nghe được thông báo, sắc mặt không thay đổi.

Đợi lâu như vậy, hoá ra cửa cung cũng vào không được?

Bởi vậy sau khi Ôn Ninh An trở lại Ôn phủ, sắc mặt cũng nhấc không nổi lên. Nhưng mà ngoài dự đoán chính là, tuy rằng ra nghênh đón là mẫu thân cùng muội muội, họ vẫn như cũ kích động mà ấm áp ôm, nhưng mà đôi mắt lại đỏ đỏ sưng sưng, sắc mặt thoạt nhìn cũng không tốt, giống như là miễn cưỡng cười vui.

Trở lại chính sảnh, liền thấy phụ thân sắc mặt trầm trọng mà ngồi ở thủ tọa.

Ôn Ninh An bái kiến phụ thân rồi liền hỏi: "Có phải là có chuyện gì hay không?"

Vừa nói đến cái này, Ôn Ninh An liền thấy mẫu thân nhịn không được cúi đầu khóc nức nở.

Ôn lão gia thở dài nói: "Đại ca ngươi đã xảy ra chuyện, hiện giờ ở trong đại lao. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trung tuần tháng sau liền phải bị chém đầu."

Ôn phu nhân cũng khóc lóc bổ sung nói: "Hôm qua chúng ta đi xem đại ca ngươi, trên người hắn sớm bị những tên ngục tốt đáng chết đó đánh đến không còn bộ dáng gì..."

Ôn Ninh An hoảng sợ. Chém đầu?

Ôn lão gia lắc đầu nói: "Đều do xen vào việc của người khác, chẳng qua là một Ngự Sử Đài nho nhỏ, lại tưởng mình là ngự sử đại phu, vọng tưởng châu chấu đá xe. Hiện tại đã đắc tội đại nhân vật. Tra được Từ gia từ nhị lão gia, cháu trai Từ Nhân tham ô trướng vụ. Hắn liền một đường tìm hiểu nguồn gốc tra đi xuống, nào biết liên lụy càng lúc càng lớn, cuối cùng bị Từ gia cho người vu hãm, bị bắt vào đại lao."

Ôn Ninh An nhíu mày nói: "Chuyện lớn như vậy các ngươi sao lại không cho khoái mã truyền tin nói cho ta."

Ôn phu nhân nói: "Ninh Viễn vừa bị bắt vào ngục vào hôm trước! Nếu mà truyền khoái mã thì chắc chắn là sẽ ở trên đường cùng ngươi lỡ nhau."

Ngày hôm trước? Thật đúng là vừa khéo.

Nhiều năm ở trên chiến trường lăn lộn làm Ôn Ninh An đối với tình hình bốn phía đều vô cùng cảnh giác. Như vậy vừa khéo ngược lại làm hắn cảm thấy không thích hợp, rốt cuộc trên tay hắn nắm Tả Quân.

Quân đội Bắc Miểu chủ yếu phân biệt là cấm quân trực thuộc Hoàng Thượng, Ôn Ninh An Tả Quân, Từ gia lục quân cùng Lý gia hải quân. Từ Lý hai nhà tranh đoạt nhiều năm, bởi vậy Ôn Ninh An Tả Quân vẫn luôn là miếng thịt tươi mà bọn họ thèm nhỏ dãi, hận không thể thu vào trong túi để tự mình dùng"

"Ta sẽ nghĩ cách." Ôn Ninh An cầm tay mẫu thân trấn an nói.

Ôn phu nhân trừu trừu cái mũi nói: "Ta tuy là nữ nhân nhưng cũng biết hiện nay triều dã quyền thế một phân thành hai, một nửa thuộc về hoàng hậu nơi Lý gia, mà một nửa kia đó là thái hậu Từ gia, nói là ngập trời quyền thế cũng không quá. Từ gia này chúng ta đấu không lại."

"Nương, ngươi đừng lo lắng. Từ gia có quyền thế cũng không thể miệt thị vương pháp, chúng không phải hoàng thượng. Mà ta trên tay cũng có Tả Quân hoàng thượng hẳn là cũng kiêng kị, việc này có lẽ còn có thể cứu vãn đường sống."

Nghe tiểu nhi tử nói như vậy, Ôn phu nhân cũng dễ chịu rất nhiều, lôi kéo Ôn Ninh An nói: "Việc này dựa hết vào ngươi, nhà của chúng ta cũng là ngươi có tiền đồ, lên làm đại quan......"

Muội muội của Ôn Ninh An kéo Ôn Ninh An qua cười nói: "Trước thì nhị ca ăn một chút gì đi, mặt hồng như vậy xem ra là nóng rồi."

Bên ngoài nhi tử vất vả chinh chiến thật khó có về nhà một chuyến, tiến vào gia môn liền bị báo cho tin tức xấu như vậy, trên thực tế Ôn gia trong lòng cũng không chịu nổi.

Ôn phu nhân dặn dò hạ nhân vài câu, ngay sau đó quay đầu nhìn Ôn Ninh An nói: "Ta đã cố ý nấu cho ngươi nước đường phèn, đi uống một chén khai vị trước đi."

"Được" Ôn Ninh An gật đầu, theo mẫu thân cùng muội muội đi.