”Học sinh Jandi lớp 11D đã nhận được thẻ đỏ của F4.”
Sáng bảnh mắt, cả trường Sinhwa đã tất tả đi lo hậu sự cho Jandi, chỉ có mình nhỏ là ngơ ngác đứng gải đầu.
Khá bất ngờ vì ngăn tủ của Hyeong Ahn vẫn yên ổn, chẳng có vật thể nào đủ màu mè, ngoài đống sách vở lộn xộn của cô.
Ok, phải thừa nhận rằng kịch bản thật vi diệu!
Phải chăng nên mở tiệc ăn mừng?
Hyeong Ahn: haiz... hoài công chuẩn bị nghênh chiến! Giờ chẳng lẽ đem về ủ mắm!?
“Chị, sao vậy? “
Ngó thấy bà chị chốc chốc lại thở dài ủ rũ, Jandi có chút lo lắng. Không biết chị mình sáng nay đã ăn gì chưa, hay là bị trộm cắm, cướp giật gì rồi?
Được rồi! đứa em gái này rất quan tâm đến cô, mặc dù “ốc không mang nỗi mình ốc”, nhưng nhìn chung đã chạm dến lòng trắc ẩn.
Thân là chị, phải biết bảo bộc em út... nếu không sẽ mang tiếng bất nghĩa!
Rồi một ngày kia, nam chính phải chăng sẽ hoa lệ mà cuối đầu hậu tạ cô?
Vậy, tại sao lại không...
“À... Không có gì! Vào lớp thôi, Jandi!”
Lật mặt 180°, cô cười rạng rỡ như vừa được tắm dưới nắng mai, nhảy chân sáo bước về phía trước.
Không còn lạ lẫm với cơ mặt “có gắn đông cơ”của bà chị, nếu có thì chính là lúc nó trị trệ quá lâu, mãi chẳng chịu “lật”, chỉ là... nhỏ vẫn thấy có điều gì đó không đúng!
“Ủa! Túi gì đây? Hình như em mới nghe có tiếng gì trong đó!”
Jandi nhèo mắt, nhìn chiếc túi màu đen, mà từ tối hôm qua đã thấy bà chị Hyeong Ahn dính chặt không buông.
“Muốn biết sao? Vào lớp sẽ cho em thấy!”
Cô cười thật hiền, khiến Jandi bất giác rùng mình.
Phải biết rằng bình sinh người chị này của nhỏ đã là quái thai.
- Jandi à! Rồi em sẽ phải cảm ơn nó thật nhiều đấy!
-Goo Jun Pyo à! Chuẩn bị hậu lễ bái phỏng ta là vừa!
( Aman!)
_________________________
“Bàn học của tôi đâu?”
Jandi ngạc nhiên nhìn chổ ngồi thân quen phải chịu cảnh “bàn không người vắng”, liền tức tốc dáo dác tìm kiếm, song lại đau lòng, sót ruột khi chợt nhận ra... nó đã không còn là chiếc bàn của ngày hôm qua~!
E hem... lại văn vẽ rồi!
Tình hình là Jandi sắp phải hứng trọn quả bom mà tụi fan F4 đã đặt sẵn. Và dĩ nhiên Hyeong Ahn - cô sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Đùa sao...
Cũng phải xem người bọn chúng đụng đến là ai!
Đó là chưa kể, tặng phẩm của thiếu gia tập đoàn Sinhwa... hẳn sẽ rất phong phú a! ($_$)
Nhân lúc cả đám đang bu quanh cả hai, hồn nhiên “phát biểu cảm nghĩ”, một bên cô cực lực tránh né màng phung mưa, một bên lại âm thầm thầm lấy đồ nghề, phóng ám khí.
Thao tác nhanh, gọn... chẳng phải các chuyên gia vẫn khuyên chúng ta nên chủ động trong mọi tình huống sao?
Chit, chit, chit....
“Cài gì thế?”
“Dễ thương! Đúng không?” Cô hớn hở mong đợi.
“Là...”
“Là c.h.u. ộ.t !”
Lấy giọng nói dễ nghe, rồi từ từ bật ra các âm tiết tròn vành, rõ chữ, cô đã thành công dội vào gian phòng một quả bom tầm cỡ.
Để rồi...sung sướng nhìn các cô gái ôm váy kêu thất thanh. Các chàng trai tưng tửng nhảy lên bàn. Người ngã dập mặt, ôm nhau khóc than. Kẽ chạy mất dép tìm cứu viện.
Ồ... thật có cảm giác đi trẩy hội a!
Jandi hai mắt long lanh thán phục nhìn bà chị họ, nghẹn ngào không nói lên lời.
Hyeong Ahn thỏa mãng (vuốt đuôi cáo), tự hào nhìn các em chuột- do một tay cô đào tạo tại gia, đang tung tăng nhảy múa điêu luyện. Giờ hẳn đã có thể xuất “sơn” đi!
(Khóa huấn luyện “thú cưng siêu tốc” sắp khai trương!
Mại dô đăng kí!)
__________________________
“Nhỏ đó là ai?”
Goo Jum Pyo lớn giọng quát, tay dí mạnh vào cái màng hình TV như thể đang dí chết mấy con rận. Liết mắt nhìn hai thằng bạn vẫn đang ngồi ung dung ăn bánh uống trà, cậu càng thêm cáu gắt:
“Còn hai cậu? Chẳng phải là có quen biết nhỏ đó sao?”
“Sặc... không! Tớ không biết! Hỏi Woo Bin ấy!”
Song Yi Jung nuốt xuống ngụm nước, sắp tràn lên mũi, cố gắng giữ cho thần kinh ổn định, ngăn lại những xúc cảm có xu hướng hủy hoại hình tượng dưới mức có thể.
Này nhé! Không phải là cậu ấm ức cái vụ bị nhỏ đó từ chối thẳng thần đâu nha! Chỉ là...
“Vậy, Woo Bin! Cậu nói đi! Đừng nói với tớ là cậu cũng không biết!” Goo Jum Pyo hậm hực, nheo mắt nhìn dáng vẻ tư lự của tên đối diện. Thật! Muốn đấm một cái!
“Tớ cũng không rõ lắm! Nhưng không đơn giản!” Woo Bin chậm rải, ném cho Goo Jum Pyo sấp tài liệu.
“Sao? Không đơn giản?”
“Phải, nhỏ tên Hyeong Ahn và là em họ của Jandi, gia cảnh cũng cũng chẳng có gì để nói. Chỉ là nhỏ có chút quan hệ với chủ tịch Hang...”
“Không đơn giản chỉ có chút quan hệ! Phải biết rằng, khiến một người đức cao vọng trọng, đích thân viết thư giới thiệu, không phải ai cũng có thể!”
Song Yi Jung nhăn mi, tiếp lời. Chính cậu cũng không ngờ, con nhỏ đó cũng có người chống lưng, còn là một thế lực không tầm thường.
“Chẳng phải nói không biết sao? Lại còn dở giọng bác học!”
Woo Bin liết kẻ bên cạnh, giọng mỉa mai.
“Chẳng lẽ... mấy câu nói đó làm cho Yi Jung chúng ta tổn thương đến vậy?”
“ Tớ... tớ chẳng phải là đứa nhỏ mọn, cũng chẳng cần chấp nhất đám hậu bối!”
Yi Jung lớn tiếng cắt ngang, quân tử mà nói, song lại nhếch mép đầy châm chọc:
“Còn cậu? Chẳng phải vẫn thích loại phụ nữ thành phục, biết chiều lòng người sao? Sao giờ đã muốn...”
“Haha...Tớ vẫn thế! Không thấy sao!”
Woo Bin nhún vai lười biếng, ngã người về phía sau, tỏ vẻ chẳng có chuyện gì. Nhưng thực chất câu nói lắp lững của So Yi Jung làm cậu có chút chột dạ, mãi chẳng tìm được lý lẽ để biện hộ, chỉ biết chối bay chối biến. Sống chết không nhận!
Sẽ mất hình tượng lắm a!
“Hừm... rõ ràng...”
Hai cậu đây là muốn mở chợ cá, hay muốn mở hàng rao vặt?
“ Woo Bin! Ý cậu là chủ tịch Hang của tập đoàn HG? Chẳng phải ông ta đã biến mất trên thương trường từ lâu rồi sao?”
Goo Jum Pyo nghiêm chỉnh, dẫn dắt câu chuyện về lại chủ đề chính.
“Đúng! Ông ta đã biến mất, sau khi giao chiếc ghế chủ tịch cho một người không thuộc dòng Hang. Điều này đã gây không ít tranh cải, cùng rối ren nội bộ. Báo chí lúc đó cũng đã tốn không ít giấy mực để xé banh vụ này“.
“Có cả chuyện này?” Goo Jum Pyo ngạc nhiên, hỏi tiếp:
“Vậy, cậu nghĩ sao?”
“Theo cách nghĩ đơn giản, chẳng ai muốn tranh chấp gia tộc, anh em tương tàn! Phải biết rằng, thế lực của tập đoàn HG tuy không quá lớn, nhưng đủ để khơi dậy tà tâm trong mỗi chúng ta!”
“Chẳng có gì hay ho!”
Song Yi Jung bỉu môi, cười lạnh.
“Người trong thương trường bản chất đã là cáo! Cậu nghĩ tâm huyết cả đời người, có thể dễ dàng buông bỏ?
Ông ta vẫn nắm trong tay gần 50% cổ phần đấy thối, điều này chứng tỏ cái gì?
Goo Jum Pyo chống cầm phát biểu:
“Nói như vậy...Mọi thứ chỉ là hình thức, ông ta vẫn mắm trong tay toàn bộ cơ nghiệp của HG!”
Woo Bin gục đầu đồng tình.
“Cũng có thể! Người đứng trên cao ắt có tín toán!
Sự tình thế nào chỉ có người trong cuộc mới biết được.”
Nghỉ một chút, cậu lại nói tiếp: “Nhưng nhìn chung, chủ tịch Hang không phải là người dễ đối phó!
Nên Jum Pyo, Jandi thì được, nhưng Hyeong Ahn thì tuyệt đối không!”
Cái giọng này nghe sao cũng giống gà mẹ bao che bầy con.
Goo Jum Pyo thì ngây ngô đầu đồng ý. Chỉ có Song Yi Jung hiểu rỏ, cười thâm ý.
Hiếm khi được nhìn thấy thằng bạn thân tỏ rỏ thái độ thế này.
Phải chăng mùa xuân của chàng trai trẻ Woo Bin đã đến? Mùa xuân mang tên Hyeong Ahn?
Sặc... cái tên này... thằng nhóc sẽ phải chịu khổ rồi!
Quyết định bỏ qua ánh mắt châm chọc của Yi Jung, Ji Hoo tỏ vẻ quan tâm tới thằng bạn vẫn thích chơi trò mất tích và đột ngột xuất hiện.
Được rồi! Là cậu bị điên mới có cái suy nghĩ đó. Nhưng cậu thật không muốn thấy nhỏ thần kinh bị bắt nạt, chỉ thích nhỏ cứ mãi tưng tửng,cười cười nói nói như vậy.
Lúc đó, nhìn nhỏ thật... đáng yêu!
A phi... cậu lại bị nhập rồi! Con bet- giê nhà cậu còn xinh đẹp hơn! Mua bùa trừ tà! Nhất định phải mua!
“Chắc là tìm chổ nào để ngủ rồi, từ hôm qua chẳng nghe cậu ta nói gì.”
Goo Jum Pyo hồn nhiên trả lời câu hỏi mà ai cũng biết rõ lời đáp.