“Tên?”
“Hyeong Ahn!”
“Lớp?”
“11D!”
“Làm ơn, dùng kính ngữ khi nói chuyện với giáo viên!”
“Vâng!”
Người phụ nữ, ngừng gõ bàn phím, xoay người đối diện với cô gái nhỏ nhắn phía trước.
Lòng kết luận hai chữ “tầm thường”, cao giọng hỏi:
“Em có biết vì sao mình bị đưa đến đây?”
“Biết!” Hyeong Ahn gật đầu tỏ vẻ thành thật.
Hừm... đừng tưởng cô không biết! Cô đã nói chưa nhỉ, biệt tài của cô là “nhìn cử chỉ đoán bụng dạ“. Cô thừa sức chạy marathon trong bụng bà nay!
“Vậy, em đã biết lỗi của mình?”
Hừm... lại không dùng kính ngữ! Phải cho nhỏ này chịu khổ.
“Vâng!” Cô vẫn đáp trống không.
Đẩy gọng kính xuống chóp mũi, nheo mắt nhìn khuôn mặt tròn tròn của kẻ đối diện, bà giám thị cất giọng bề trên:
“Có sao? Sao tôi vẫn chưa thấy thái độ hối lỗi của em?”
“Ủa? Như thế nào mới gọi là hối lỗi?” Cô ngây thơ hỏi.
“Là em phải... Đây là muốn chọc tức tôi?”
Xém chút bị hố trước mặt đứa học sinh miệng còn hôi sữa, cục tức này bà nuốt không trôi!
“Đâu có! Em đâu dám ạ!”
Cô đoan chính nói.
“Gây rối loạn lớp học làm ảnh hưởng chất lượng giảng dạy, bắt nạt các bạn đồng học, làm nhiễu loạn tinh thần tập thể, đi ngược với chủ trương của giáo dục, giảm độ tin cậy của quý phụ huynh, làm xấu đi hình ảnh của nhà trường... và sau tất cả, thái độ của e là như vậy?”
Bà giám thị nghiến răng ken két, tập trung nơron lôi tuột từ trung ương thần kinh, phóng thích ra cửa miệng.
Mợ... bà ta đây là đọc sớ sao?
Trưng ra bộ mặt thất kinh, bày ra tư thế hoảng hốt, cô dóng trống kêu oan:
“Oan ức quá! Em chỉ có lòng tốt, đem thú cưng đến chơi với mấy bạn... còn tất cả là do... bọn nó!
Cô quyết định lội mấy em chuột ra chết thay.
Với những tội danh trên cô không bị hành hình thì cũng bị hành xác, không bị hành xác cũng bị bốc lột tài sản phải bán thân... ý lộn bán nhà bồi thường. Hậu lễ chưa có, hậu sự đã đến!
Cuộc đời a~ lắm trái ngang!
Ba con chuột ngơ ngác nhìn nhìn cô chủ, rồi lại quay sang nhìn bà cô già, định theo thông lệ mà vãy tay chào mừng. Không ngờ đáp lại chúng nó là màng nhảy múa đặc sắc, không nhạc cũng không lời.
“Aaaa... tránh... tránh ra! Tránh ra!
Bà cô mặt biến sắc, lắp bắp la hét, chân nhảy lò cò, tay huơ loạn choạng, vơ hết đống sổ sách xuống đất. Giấy tờ cũng theo gió bay bay. Phút chốc văn phòng trở nên tan hoan.
Sức công phá không tưởng!!!
Bà cô mang giày cao gót bảy phân nhưng chẳng có màng trật giò, sai khớp hay nhào lộn nào cả.
Thật có chút tiếc nuối!
Cô ngoan ngoãn di dời thân thể đến trước cửa ra vào, cách chổ bà giám thị không quá 3met. Có lẽ theo bà cô, chừng đó khoãng cách địa lí hẳn sẽ khiến bà an tâm hơn.
Thực ra, lũ chuột thật sự đáng yêu! Chúng có bộ lông trắng muốt, sạch sẽ và cả ba có thể đứng trọn trên tay cô! Hôm bắt chuột giúp ông chủ, nhan sắc của chúng đã may mắn mà lọt vào mắt xanh của cô. Nếu không hồn của tụi nó đã bay theo lũ chuột cống thân hình béo ngậy kia.
Cô đã nói chưa nhỉ? Cô rất yêu thích cái đẹp và chỉ có cái đẹp! (Aman!)
E dè ngồi vào vị trí, bà cũng không quên đề phòng nhìn Hyeong Ahn (và ba em chuột) như thể là đang nhìn lũ sát nhân mà cảnh cáo:
“Không được lại gần!”
“Học sinh Hyeong Ahn, vì những lỗi nêu trên, em cần có thái độ và tinh thần sữa chữa đúng mực!”
“Thấy chưa mấy nhóc, chị đã bảo mà không chịu nghe! Giờ thì hay rồi!”
“Chít chi chít chít chít”
(dich: bà chị chơi không đẹp! Vừa ăn cắp vừa la làng!)
“Em bị đình chỉ ba ngày, và thực hiện lao động không khen thưởng trong vòng một tháng!”
“Nghe thấy chưa! Chị sẽ bị đình chỉ, còn mấy đứa tự biết phân công nhau mà lao động nhé!”
“Chi chít chít chi chi”
( dịch: bà chị khôn lõi! Không chịu, phải chia lại!)
“Em phải nộp phí bồi thường, tất cả sẽ được kiểm kê và gửi hóa đơn cho em!”
“Nói mau! Ba đứa giấu quỹ đen ở đâu?” Hyeong Ahn hầm hè, búng mạnh vào tai lũ chuột.
“Chit chi chi chit chit chi”
( dịch: 5 chiết bánh quy, 2 miếng fomat, và một túi kẹo gòn... xin dưng lên hết cho bà chủ! Huhu)
Rầm!
Bà cô hùng hổ bật dậy khỏi ghế, tay chống mạnh xuống mặt bàn, lời nói như phát ra từ kẽ răng:
“Em... em dám đùa với tôi!”
“ Đâu có!” Cô mở to mắt, nói dối.
“Em lại nói trống không!”
“Có sao?”
“Em không hề tôn trọng tôi!”
“Không có!”
Bà giáo gầm gừ, tay run run chỉ vào Hyeong Ahn rống to:
“Tuyệt đối! Trường Sinhwa không thể chấp nhận loại học sinh như cô! Tuyệt đối không!”
Cô! Nhất- định- phải- bị- đuổi- học!”
“Sao! Đuổi... đuổi học?” Cô ngạc nhiên, không tin vào tai mình.
“Phải! Từ ngày mai... à không từ bây giờ, cô đã không còn đủ tư cách để tiếp tục theo học ở đây!”
“Bà nói thật chứ? Sẽ không thay đổi?”
Bà cô hả hê khi thấy người gặp nạn.
“ Đúng cô đã không còn cơ hội để thay đổi!”
“Không... không cần thay đổi! Cứ đuổi học!”
Cô hớn hở như mới nhặt được vàng, vội đến mức sắp cắn phải lưỡi.
Vậy mà cô cứ lo phải lê lết đi làm lao công không phí, cầm cố tài sản, vác xác xin cơm. Nay chỉ cần ôm túi về cố hương, chờ ngày em rễ đem hậu lễ đến phái phỏng, nhận mặt chị dâu.
Hình như tương lai phía trước đã tươi sáng thêm chút, cuộc đời đã hạnh phúc thêm chút, bà cô già nhìn sao cũng đáng yêu thêm chút, và tiền của cô cũng sẽ dồi dào thêm NHIỀU chút!
Tay bắt mặt mừng, nói lời cáo biệt, bà giám thị sắp lên cơn tai biến, vì mãi chả dìm được cô.
Bọn chuột nhảy nhót hát ca vì chẳng cần đem đống tài sản, bao năm gom góp xung vào công quỹ
Chỉ là...
Niềm vui chẳng kéo dài được bao lâu...
“Học sinh Hyeong Ahn lớp 11D, vì mới phạm lỗi lần đầu, lại có tinh thần hối lỗi, nên chỉ phạt lao động tại khu vực hồ bơi một tuần để cảnh cáo!
Hiệu trưởng đã kí.”
Toành!
Có gì đó đang vỡ vụn!
_________________________
“Ha ha ha... con bé đã làm như thế thực sao?”
“Vâng! Thưa chủ tịch!” Người mặc áo đen, cuối đầu cung kính.
“ Đúng, đúng... chỉ có mình nó mới làm được như vậy! Ha ha ha...”
“...”
“Con bé thật đáng yêu! Phải không? Tự dưng lại thấy nhớ món xườn xào của nó quá!”
“Vân...ng!” Người áo đen âm thầm nới lỏng cổ áo, làm sao hắn vẫn không tiêu hóa nỗi cái tổ hợp từ dễ thương+cái tên Hyeong Ahn!
Khủng khiếp! Có vẻ hợp hơn!
“Có bé vẫn khỏe chứ?”
“Vâng, tiểu thư Hyeong Ahn vẫn khỏe!”
“Cứ tiếp tục âm thầm giúp đỡ và bảo vệ con bé, đợi một thời gian nữa ta sẽ đến thăm nó!”
“Vâng! Thưa chủ tịch Hang!”
Trong phòng tối, chỉ còn lại người đàn ông đứng tuổi, cô độc ngồi trên ghế, khẽ chạm nhẹ lên bức ảnh cũ kĩ đã in màu năm tháng, ông lẩm bẩm:
“Nó rất ấm áp! Rất giống em!”