Hồi Ức Khảm Vào Mảnh Trăng Tàn

Chương 6: Mất trí?




Sáng sớm, cửa phòng Thước Vi Nhi lại bị người khác ngang nhiên cầm chìa khóa phụ mở ra. Một chút riêng tư cũng không có, thảo nào nguyên thân luôn ngủ không sâu, đêm nào cũng chìm trong những cơn ác mộng chằng chịt. Phải tìm cơ hội dạy dỗ lại đám người thiếu lễ nghĩa này mới được.

Thước Vi Nhi thức dậy, chậm rãi búi lại tóc, đối mặt với biểu cảm dữ tợn của quản gia Lý không chút sợ hãi.

“Vi Nhi, cô đang làm cái gì vậy?”

Lý Chiêu Hoa nghĩ bà đã phải dồn hết nhẫn nhịn trong đời để đối mặt với oắt con này. Chỉ mới một đêm mà sao lại đổi khác đến vậy? Lúc trước chỉ cần bà liếc nhìn là Thước Vì Nhi toàn thân run lẩy bẩy, mắt rưng rưng sắp khóc đến nơi.

“Mới ngủ dậy.” Cô rất sảng khoái khi nhìn thấy bọn họ ai nấy mặt mũi đen kịt thế kia.

“Tôi bảo cô quỳ ngoài hành lang đến hết ngày mai, và cô quỳ chưa được hai tiếng đã trở về phòng ngủ?”

Thước Vi Nhi quay sang tươi cười, rõ ràng là đang cười nhưng lại khiến người ta thấy lạnh sống lưng.

Giống như nụ cười của những kẻ sát nhân biến thái vậy.

“Ban nãy đi đến đây chắc mọi người cũng đã chứng kiến rồi nhỉ? Bẩn thỉu, hôi hám như thế, tôi quỳ không nổi.”

“Còn không phải do cô gây ra?”

“Tôi chủ mưu sao? Bát cơm đó là tôi mang lên sao?”

Chủ mưu hay không e rằng tất cả những người có mặt ở đây đều biết rõ. Bọn họ cay cú trong lòng nhưng không dám hành xử liều mạng. Bởi Thước Vi Nhi cứ như kẻ mất trí vậy, ra tay tàn nhẫn, mới tỉnh dậy mà đã khiến mấy người kia gặp đại nạn rồi.

“Quản gia Lý, có khi nào… cô ta bị ma nhập không?”

Cô nhận ra kẻ vừa lên tiếng. Xem ra mối quan hệ giữa cô ta và quản gia Lý không tồi, ngày ngày toàn bám đuôi nịnh nọt.

Lý Chiêu Hoa hắng giọng: “Ăn nói lung tung. Để truyền tới tai thiếu gia, coi chừng ăn đòn đó!”



“Thước Vi Nhi, tôi không phạt cô quỳ nữa. Đi lên gác dọn dẹp sạch sẽ là được.”

Ồ! Nhân từ vậy ư? Người ác mà đột nhiên trở nên nhân từ, một là mất trí, hai là… có âm mưu.

“Được.”

“Tất cả trở về làm việc cho tôi!”

Quản gia Lý cao giọng đầy uy nghiêm. Bọn họ ai nấy đều vướng oán hận trong mắt, miệng lầm bầm gì đó rồi rời khỏi phòng cô. Thế giới đúng là đảo điên rồi! Những kẻ hùa nhau bắt nạt kẻ yếu lại làm ra vẻ như người bị hại không bằng.

*

Gác xép là nơi chứa đồ, rất ít khi được dọn dẹp đàng hoàng. Về lâu về dài, đám người làm trong nhà biếng nhác không thèm dọn, khiến căn gác xép trở nên bẩn thỉu hơn nữa.

Đừng nói là cho cô một ngày, hai ngày làm quần quật không nghỉ chưa chắc đã dọn xong nơi này ấy chứ.

“Dọn dẹp cho sạch đi! Không thì đừng nghĩ đến chuyện ăn cơm!”

Người đó quắc mắt lớn giọng, ra lệnh xong thì đỏng đảnh quay đi. Thước Vi Nhi không hiểu nổi nguyên thân sao có thể chịu đựng đám người này lâu như thế. Đổi lại là cô…

Ai dà, không nghĩ nữa. Dù gì “Thương Linh” đã chết rồi!

Cô nhắm mắt, cảm giác chìm trong từng cơn sóng nước vẫn còn đó. Là do cô tắc trách, hành xử hơi vội vàng nên mới để tên đàn ông đó nắm thóp được.

Ba phát súng ghim vào thân thể, lúc đó cô biết mình không xong rồi.

“Thương Linh” ra đi khi mới 25 tuổi. Không biết tổ chức đã tìm được xác cô hay chưa? Lúc sinh thời, cô từng nói đợi cô tròn 28 tuổi sẽ rời tổ chức, tìm mua một căn nhà nhỏ ở ngoại ô, làm một người bình thường trong ngàn vạn người.

Được sống bình yên, dễ chịu, tránh xa máu tanh là mộng ước cả đời của “Thương Linh”.



Nhưng trớ trêu thay, ông trời lại cho cô trùng sinh. Còn trùng sinh vào thân xác yếu đuối, còm nhom như vậy. Nguyên thân có vẻ nhu nhược, nhưng thực ra tinh thần của cô ấy vô cùng mạnh mẽ.

Nguyên thân có thể vì gia đình liều mình hy sinh, có thể nhẫn nhịn trước những trò quái ác của đám người kia. Đã thế lại cả gan đem lòng tương tư nhị thiếu gia trong nhà. Chẳng qua do thân cô thế cô nên nguyên thân không dám đối chọi với đám người ỷ đông hiếp yếu mà thôi. Chứ thật tâm cô ấy vẫn mong mỏi công đạo sẽ đứng về phía mình.

Ngây thơ! Thật là ngây thơ!

Công đạo, là thứ chỉ thuộc về kẻ mạnh.

Thước Vi Nhi bắt tay lau dọn. Từ trong đống đồ hỗn độn, cô đã tìm thấy không ít thứ hữu dụng. Chẳng hạn như một vài bài báo về gia đình này.

Một bức ảnh đã thu hút cô. Thước Vi Nhi cầm lên, thoáng sững sờ.

“Đây… đây là người mình muốn ám sát mà?”

Trong bức ảnh, người đàn ông cao lớn, mày rậm nghiêm nghị, ánh mắt âm trầm lại có đôi chút dịu dàng. Trên người anh là bộ vest được đo may riêng, cách một tấm hình vẫn khiến người ta cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của anh.

Bên dưới là dòng chữ: “Đại thiếu gia Triều Lâm trở về thừa kế.”

“Không đúng! Sao lại họ Triều?”

Gương mặt này vốn dĩ thuộc về lão đại hắc bang Dạ Phong cơ mà.

Lẽ nào còn bí mật nào ư? Hay Dạ Phong có anh em sinh đôi?

“Mặc kệ anh là Triều Lâm hay Dạ Phong, hại chết Thương Linh này, tôi phải bắt anh trả lại ba phát súng.”

Cô đứng dậy muốn đi ra nào ngờ phát hiện cửa đã bị khóa. Thước Vi Nhi muốn đạp cửa nhưng phát hiện bản thân không đủ sức. Thân thể này quá yếu đuối, hôm qua dốc sức đối phó từng người, lại chưa ăn gì, vết thương cũng rách ra khiến cô mệt mỏi không thôi.

Không được! Cô phải tìm thời gian thích hợp huấn luyện lại thân xác này mới được.